Số 13 Phố Mink

Chương 2242

Tiếng kèn thê lương vang lên trong khu vực này, có vẻ hơi không hợp với cấu

trúc đô thị "Văn Minh" ở bốn phía, nhưng loại "Văn Minh" này lại vô cùng yếu

ớt khi đặt trước tiền kèn này, đúng nghĩa “thổi nhẹ là rách”.

Thậm chí có thể nói một cách không hề phóng đại, không có một tiếng kèn này

vang lên trong quá khứ, "Văn Minh", vốn sẽ không tồn tại.

Karen giơ kính viễn vọng lên lần nữa, nhìn về hướng dinh thự.

Trong nội bộ của Trật Tự Thần Giáo tồn tại đủ loại vấn đề, cũng có rất nhiều

cặn bã, thậm chí ngay cả bản thân Karen và Neo, trên một mức độ nhất định thì

cũng coi là một phần tử bên trong "Cặn bã";

Nhưng có một vài điều không thể phủ nhận là, mỗi một lần Trật Tự Thần Giáo

hành động ngoài sáng trên quy mô lớn, nó nhất định sẽ đưa chủ nghĩa lý tưởng

cổ điển vào thực tiễn.

Vực Thẳm Thần Giáo thu thập khí huyết của những "Nghệ thuật gia" ở chỗ này

để cung cấp nuôi dưỡng hoạt tính cho Thiên sứ, mặc dù có tính chọn lọc, nhưng

vẫn là vi phạm đến Điều Lệ Trật Tự như cũ, hành động như vậy, nên bị nghiêm

trị!

Nguyên Lý Thần Giáo từng có một vị tiên hiền để lại một đoạn văn sau: Mãi

mãi cũng không nên bức ép Trật Tự Thần Giáo tiến hành lựa chọn công khai,

bởi vì lựa chọn của nó, nhất định sẽ làm cho ngươi vô cùng khó chịu.

Ở trong thế giới giáo hội, Trật Tự Thần Giáo chính là một thứ quái thai dị dạng,

thậm chí có thể nói là một khối u ác tính.

Nguyên nhân duy nhất mà nó có thể tồn tại chính là... Hùng mạnh.

Từ đáy lòng Karen bỗng phát ra một tiếng cảm khái: "Neo, ngài nói xem, nếu

có một ngày giới giáo hội bắt đầu muốn và tiếp nhận sự tồn tại Trật Tự Thần

Giáo thì điều đó có ý nghĩa như thế nào?"

Neo vừa thay quần áo xong đang đội mũ lên thì suy tư một chút, nói: "Ta hiểu ý

của cậu, nhưng trong thời gian ngắn, ta không có cách nào dùng ngôn ngữ chính

xác để đưa ra câu trả lời của ta."

"Lúc kẻ địch yêu quý chúng ta, chứng minh chúng ta đã làm sai."

Neo hít sâu một hơi, nói: "Đáng tiếc tên hầu nam kia của cậu không có mặt ở

nơi này, bằng không khẳng định hắn sẽ lấy bản bút ký ra bắt đầu nhanh chóng

ghi chép."

Nói xong, Neo nghiêng người đi, dùng móng tay khía vào lòng bàn tay của

mình, ghi lại câu nói này trên lòng bàn tay, hắn cực kỳ thích câu nói này, đồng

thời, hắn còn ghi thêm một cậu:

Lúc ngươi lạc lối, kẻ địch sẽ giúp ngươi lựa chọn phương hướng.

Ừm, chờ sau khi việc này xong, đem lời của Karen cùng với cái câu mình thêm

vào, để tên hầu nam kia ghi chép lại phỏng đoán nghiên cứu, ha ha.

Neo phát hiện một cái niềm vui thú mới, đó chính là “thêm nước” vào trong

danh ngôn.

Karen cũng đổi quần áo, đeo mặt nạ lên, nói với Neo: "Được rồi, chúng ta nên

xuất phát."

Neo hô: "Được, so tài xem tốc độ của ai nhanh hơn!"

"Ngây thơ."

"Oanh!"

"Oanh!"

"Oanh!"

Tiếng nổ dữ dội liên tục truyền đến.

Sự kiện lần này mặc dù không tính là chiến tranh, nhưng đã thuộc về phạm vi

xung đột trên quy mô nhỏ, cái phương thức thích phá cửa rồi giải quyết tất cả

kia của tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật tất nhiên là không thích hợp ở chỗ này.

Mỗi một âm thanh nổ vang, đều phát ra từ trận pháp phòng ngự của dinh thự, nó

bố trí cực kỳ bí ẩn, nhưng đại khu thành phố York cũng không thiếu chuyên gia

trận pháp.

Cho nên cái này nhất định là một trận quyết đấu không công bằng, Trật Tự Thần

Giáo tiến công trên chính địa bàn của mình, là bên lên kế hoạch trước, có thừa

lợi thế.

Sau khi giải trừ trận pháp phòng ngự, nội bộ dinh thự giống như là một quả

trứng gà luộc bị lột vỏ, nhưng dù sao nó vẫn còn nóng phỏng tay.

Xuất hiện trước nhất, là ba đội Kỵ Sĩ chim ưng, bọn hắn bôi lên thuốc nhuộm

màu đỏ.

Ánh mắt Wilker nhìn chằm chặp vào hình ảnh thời gian thực phía trên trận pháp

truyền tin, bởi vì là "Tác chiến" trên sân nhà, cho nên đãi ngộ trong phòng chỉ

huy và tiêu chuẩn cũng là cực cao.

"Ngài Alfred, ngài cũng không lo lắng và hồi hộp sao?"

Wilker phát hiện Alfred vẫn luôn rất thong dong, từ sau khi nhiệm vụ bắt đầu

đến bây giờ, cũng không nhìn thấy cảm xúc bối rối ở trên mặt.

Alfred trả lời: "Ta rất hồi hộp."

"Thế nhưng mà ngài..."

"Ta biết giả bộ."

Wilker: "..."

Alfred bỏ thêm hai viên đá vào trong ly cà phê của mình, mỉm cười nói: "Cậu

cũng nên học cách giả bộ."

"Ta..."

"Bởi vì cậu sẽ không cách nào dự đoán được hình tượng của mình vào lúc nào

sẽ bị lấy ra đưa lên trên tranh vẽ tường, bởi vậy, cậu nhất định phải yêu cầu

mình duy trì một tư thái ưu nhã trong phần lớn thời điểm."

"Tư thái ưu nhã?"

"Giống như là vào lúc này ở bốn phía đang có người cầm máy chụp ảnh chụp

cậu, cũng có họa sĩ ngồi ở trong góc phác họa vẻ mặt của cậu, cậu cần phải có

tư tưởng giác ngộ trên phương diện này."

"Ngài Alfred, cái đam mê này của ngài, ta thật là..."

"Đây không phải đam mê, đây là một sự yêu cầu cao dành cho bản thân."

"Đúng vậy, ta hiểu được, ta sẽ học tập ngài."

Wilker hít sâu một hơi, ngồi về vị trí một lần nữa, sau đó ánh mắt trở nên nhu

hòa một chút, nhìn về phía hình ảnh thời gian thực.

Alfred chỉ chỉ về phía Wilker, nhắc nhở: "Cậu tốt nhất là đổi chỗ."

"Vì cái gì?"

"Bởi vì cậu bị khuất bóng."

"Thế nhưng vì sao lúc trước ngài không nhắc nhở ta?"

"Bởi vì ta phác họa xong, nên cho cần đặc tả thêm cho cậu một chút."

"Được...."

Wilker hít sâu, đổi một vị trí.

Alfred đứng người lên, bưng ly cà phê chậm rãi đi đến sau lưng Wilker, một cái

tay khoác lên trên bờ vai Wilker, nhắc nhở: "Cảm nhận cho thật tốt, cậu nên tìm

được cái loại cảm giác này, đó là cậu làm bất cứ chuyện gì, đều là đang chịu

trách nhiệm cho lịch sử sau này."

"Ta hiểu."

Alfred vỗ vỗ bả vai Wilker, hỏi: "Cảm nhận được sao?"

"Cảm nhận được."

"Nói, là cái gì?"

Wilker trả lời ngay nói: "Là cảm giác nặng nề của trách nhiệm lịch sử."

"Cậu học rất nhanh."

"May mắn mà có ngài chỉ đạo."

Alfred cong eo, để đầu của mình ngang bằng với Wilker đang ngồi trên ghế:

"Ngươi biết mơ ước lớn nhất của ta là cái gì không?"

"Ngài vẫn đang luôn đeo đuổi một cái mục tiêu vĩ đại nào đó."

"Cụ thể một chút."

"Làm việc giúp cho thiếu gia của ngài."

"Lại cụ thể một chút."

"Cái này..."

"Thật ra thì mơ ước lớn nhất của ta, chính là không cần làm gì cả, chỉ cần ở tại

bên người thiếu gia, bởi vì ở đó, mới là vị trí trung tâm mà ánh sáng của lịch sử

chiếu rọi, ta hi vọng mình có thể trở thành tấm màn bối cảnh mà thiếu gia dùng

nhiều nhất."

"Thì ra... Là như thế này."

"Cho nên, năng lực lĩnh ngộ vừa mới nãy của cậu rất giỏi, tiếp tục phỏng đoán,

có lẽ, một chức trách rất quan trọng của ta sẽ có thể giao cho cậu đi làm."

Alfred vẫn luôn giảm bớt công việc của mình, hắn tưởng niệm nhất, vẫn là lúc

vừa cùng với thiếu gia đến Wien, đoạn thời gian trên thuyền, ở trang viên Ellen,

ở chung cư Ellen.

Việc cần mình làm không nhiều, gần như cả ngày mình có thể đứng bên cạnh

thiếu gia.

Nhưng hiện thực để hắn không thể không trở thành một tên đa tài, cho nên hắn

không ngại tìm kiếm một vài người phù hợp để giao lại chức trách.

Ví như, hắn cảm thấy Wilker rất có thiên phú trên phương diện này.

A, tinh thần nhận thức trách nhiệm nặng nề của lịch sử... Ha ha, cái phương

thức lải nhải hù dọa người khác này đã được truyền lại, hoặc là nói cậu thật là

rất có thiên phú.

Về sau công việc kéo người mới vào đoàn để tuyên truyền giáo dục, có thể giao

cho cậu.

Người theo chủ nghĩa ăn ý thường có thể biểu hiện càng cấp tiến hơn so với

người theo chủ nghĩa lý tưởng, mà bọn hắn lại còn có năng lực kích động người

khác mạnh hơn
Bình Luận (0)
Comment