Số 13 Phố Mink

Chương 2260

Ngay lúc Sous sắp chuyển đi nơi khác, thật sự thể hiện ra thái độ giúp đỡ không

ràng buộc đối với mình.

Mà lại, có một số việc, bởi vì tầm mắt và tiếp xúc, Alfred cũng không cách nào

đi bố trí và sắp xếp, có lẽ ngay cả nghĩ cũng nghĩ không ra.

Alfred mở miệng nói: "Đợi chút nữa ta sẽ đi sắp xếp."

"Ừm." Sous nhẹ gật đầu, "Chuyện này ta sẽ cùng Bern thương lượng một chút,

nếu như Bern có phương pháp gì tốt hơn, ta lại thông báo cho ngươi."

"Được rồi, Trưởng khu."

"Còn có việc gì sao?"

"Không có, ta muốn nghỉ ngơi hai ngày."

"Ngươi thật là nhàn nhã." Sous có chút hâm mộ nói, "Thả lỏng một chút đi, sau

một nhiệm vụ lớn, dù sao cũng phải tự thưởng cho bản thân một chút."

Sau khi rời khỏi văn phòng Trưởng khu, Karen trực tiếp xuống lầu đi đến bãi đỗ

xe, nhìn thấy Ophelia.

"Thật có lỗi, để cho anh chờ lâu, có một chút việc cần sửa lại."

"Không có, ta cũng là vừa tới."

"Lên xe đi."

Karen nổ máy xe, anh biết Pall đang ở trong ký túc xá, nhưng không đến hỏi

Pall có muốn về trang viên cùng hay không, có Ophelia ở đây, lại thêm một cái

Pall, anh không muốn trang viên quá mức mèo bay chó nhảy.

Xe còn không chạy ra khỏi thành phố, trên đường bị cản lại, mà lại rất tệ hại.

Ngay từ đầu Karen nghĩ rằng lại gặp phải đoàn người tuần hành, bởi vì ở Wien,

tuần hành giống như một phương thức tiệc tùng, ngươi thậm chí có thể ăn được

hotdog và tương Wien chính tông nhất.

Sau một lát mới phát hiện, cũng không phải là tuần hành, mà là một công ty cá

cược đang tổ chức hoạt động chúc mừng, tặng quà miễn phí, chen chúc rất

đông.

Cá độ ở Wien vẫn luôn cực kỳ thịnh hành, từ kết quả bóng đá cho đến tuổi thọ

của quốc vương, đều có thể mở tỉ lệ đặt cược.

Ophelia nhìn về trên không trung phía trước có những tờ xổ số đang không

ngừng bay lên, nói: "Đảo Ám Nguyệt vẫn là quá nhỏ, không có loại sản nghiệp

này."

Karen mỉm cười nói: "Đảo Ám Nguyệt có rạp hát người cá."

Nghe được câu trả lời này, Ophelia cũng không nhịn được mà quay đầu nhìn về

phía cửa sổ xe, để che giấu đi nụ cười trên khóe miệng mình.

Lúc trước lần đầu tiên khi Karen đến đảo Ám Nguyệt, đi rạp hát người cá, mình

cũng từng dùng kính viễn vọng để quan sát, thậm chí, mình còn chọn một người

cá đưa vào trong phòng của Karen, lý do là nếu bạn bè đi cũng đều có thì mình

không thể cho phép Karen không có.

Sự kiện kia, rõ ràng cũng vừa xảy ra cách đây không bao lâu, nhưng lại giống

như đã qua bao năm tháng.

Ophelia lắc đầu, hỏi: "Anh sẽ đi mua xổ số sao?"

"Ta không có cái thói quen này."

"Ta biết trong cái chợ đen này, cũng có xổ số có thể mua."

"Ta cực kỳ không thích đánh bạc, trò chơi do một người định ra sẵn quy tắc, mà

loại trò chơi này, chỉ cần cô chơi nhiều lần, cô vĩnh viễn cũng không thể thật sự

thắng được tiền hay phiếu điểm, ngược lại sẽ để cho mình lún sâu vào."

"Thế nhưng là một số thời điểm, chỉ là một trò tiêu khiển nhỏ, giữ đầu lạnh là

được."

"Rất nhiều người đều sẽ cho rằng như vậy, cho rằng mình là trường hợp đặc

biệt, có thể kiềm chế bản thân, nhưng chỉ cần trong mấy chục lần rồi trăm lần,

sẽ có một lần không thể kiềm chế, đạp hụt chân, cũng là lúc chết chìm.

Bọn hắn cho rằng mình là đang chơi trò chơi cá cược dựa trên tỉ lệ, trên thực tế,

chính bọn hắn mới là tỉ lệ trong mắt người lập ra trò chơi."

"Cho nên, Karen, anh cảm thấy tất cả mọi người cá cược đều sẽ nghiện?"

Karen lắc đầu: "Người không nghiện vốn sẽ sẽ không đụng đến cái này."

Để sớm rời đi đoạn đường kẹt xe, Karen mở lên trận pháp ngăn cách trong xe,

cho dù là vậy, cũng tốn không ít công sức mới thoát được ra ngoài.

Nhưng là, sau khi chạy ra ngoài không bao lâu, Karen đã nhìn thấy phía trước

có một chiếc xe tải đang dừng, trên xe tải có mấy người mặc quần áo nhân viên

của công ty cá cược khi nãy đang vận chuyển rương xổ số.

Lái xe tải ngồi trong cabin đang hút thuốc lá.

Karen lái xe chậm dần, đồng thời quay cửa sổ xe xuống, trận pháp ngăn cách

làm cho đối phương cũng không biết lúc này bên người đang có một chiếc xe

chạy qua, tiếp tục hút thuốc đồng thời thúc mắng những người phía sau nhanh

lên một chút.

Chờ sau khi lái xe qua một đoạn, Karen đóng trận pháp ngăn cách lại, sau đó

tay phải nắm tay lái, tay phải lấy từ trong túi ra một tờ giấy thuật pháp, ngón tay

khẽ nhúc nhích, một con quạ đen tự động thành hình.

Quạ đen bay đến trước mặt Karen, Karen mở miệng nói với nó:

"Leon, điều tra công ty cá cược đang hoạt động ở trên đường Hắc Dương kia."

Lập tức, quạ đen bay ra khỏi cửa sổ xe.

"Có vấn đề sao?" Ophelia hỏi.

"Tên tài xế lúc nãy, hút loại thuốc lá chỉ có dùng phiếu điểm mới có thể mua

được."

"Anh thật cẩn thận."

"Nghề của ta vốn là cái này."

Cho nên, nếu như Marvalho và Gaspol ở cùng một chỗ, hắn cũng sẽ cảm nhận

được loại đau khổ này, vợ của hắn chỉ cần nhìn hắn một chút, thì có thể xem

thấu tất cả cuộc sống của hắn.

Nhưng mà, cái này có lẽ cùng là điều mà cao tầng muốn nhìn thấy, Thần tử...

Cũng không nên có bí mật.

...

Quạ đen bay vào trong tay Leon, cậu ta đặt quạ đen ở bên tai, bên trong truyền

ra lời nói của Karen:

"Leon, điều tra công ty cá cược đang hoạt động ở trên đường Hắc Dương kia."

Leon đưa tay kéo Neo đang ra sức nốc rượu ở bên cạnh, bởi vì tiếng nhạc chung

quanh và tiếng người huyên náo thật sự là quá lớn, cậu ta chỉ có thể lớn tiếng

hô:

"Bộ trưởng, Bộ trưởng, Bộ trưởng!"

"Cái gì? Cậu nói cái gì?"

"Bộ trưởng Karen vừa mới gửi tin."

"A, Karen à, cậu ta có chuyện gì?"

"Ngài ấy ra lệnh cho ta điều tra một nhà cá độ công ty."

"Điều tra cái gì?"

"Công ty cá cược!"

"A, vậy cậu đi điều tra đi." Neo nghiêng người về phía trước, nhìn về hai con

rối đang ra sức chém giết nhau trên võ đài phía dưới, hét lớn, "Chơi nó! Chơi

nó! Ta cược ngươi thắng, chuỗi thắng thứ tám của ta!"

"Ầm!"

Con rối màu xanh mà Neo cược bị đánh bại, trung tâm điều khiển bị phá hư,

bốc khói.

Số nhỏ người ở xung quanh đang hoan hô, phần lớn người trở nên yên tĩnh, còn

có mấy người lảo đảo đứng dậy, đi đến trên bậc thang.

"Mẹ nó!"

Neo ngồi xuống, uống một hớp rượu lớn, hỏi: "Cậu ta nói muốn điều tra nơi

nào?"

"À... Chính là nơi mà chúng ta đang ngồi."
Bình Luận (0)
Comment