Nghe nói như thế, trong mắt Leon ứa ra nước mắt, dùng sức gật đầu.
Lần mà Leon và Karen thật sự quen biết đó là trong hội nghị nội bộ của Pamirez
Giáo và Trật Tự Thần Giáo, bởi vì thời gian hội nghị kéo dài, vì bảo an và giữ
bí mật, các nhân viên tham dự đói bụng một ngày;
Một lần kia, là Leon gọi Karen cùng vào phòng chứa đồ ăn vụng.
Đương nhiên, bọn họ đã "Gặp nhau" sớm hơn, hoặc gọi là gặp nhau, vẫn là do
lời đồn về đối tượng mà Leon thông gia chính trị, cũng chính là vị hôn thê của
Leon mang bầu con của Karen.
Leon không khỏi có chút nghĩ mà sợ, lúc trước bên cạnh mình có không ít
những tên công tử khác vì nịnh bợ mình, đều đề nghị có nên đi tìm cái tên đội
viên Đòn Roi Kỷ Luật ngoài biên chế trong lời đồn kia để dạy dỗ một trận hay
không.
Vẫn may là mình cự tuyệt, càng tốt hơn đó chính là, ông nội mình cũng không
hứng thú gì với loại trò chơi báo thù trẻ con này.
Nếu không, mình hôm nay không phải là sẽ không có thời cơ ngồi ở chỗ này
rồi; mặc dù hiện tại trong nhà cũng còn sót lại một mình Leon, nhưng đêm nay,
cậu ta nhìn thấy hy vọng để gia tộc khôi phục lại, không, không phải khôi phục,
mà là trỗi dậy!
Nhưng mà, cho dù là đến bây giờ, Leon cũng có sự kiên trì của chính mình, cậu
ta mở miệng nói:
"Bộ trưởng, ta muốn tố giác Bộ trưởng Neo, hắn ta là tàn dư Ánh Sáng!"
Cũng may Neo không ở nơi này, bằng không hắn khẳng định sẽ tức giận đến nỗi
phun ra rượu đỏ: Con mẹ nó, cũng đã đến lúc này mà ngươi vẫn không quên
việc báo cáo ta à?
"Được rồi, ta đã biết."
Karen mở bàn tay của mình ra, một ngọn lửa Ánh Sáng bay lên.
Leon mở to hai mắt nhìn, nhưng trong lòng, thế mà cũng không giật mình.
Khi ngươi đã tiếp nhận thân phận của vị trước mặt này, cho dù họ làm ra chuyện
không thể tưởng tượng được, cũng có thể lý giải nhẹ nhõm, bởi vì đó là Thần!
"Chuyện của Bộ trưởng Neo, ta đã biết, quan hệ giữa Ánh Sáng và Trật Tự vốn
là tương đối phức tạp, trong phương diện giáo hội, chúng ta là kẻ địch, nhưng ở
trên giáo nghĩa, lịch sử, chúng ta từng là đồng minh.
Bộ trưởng Neo vốn trung thành với Trật Tự, trong cơ thể hắn biến thành Ánh
Sáng cũng có nguyên nhân.
Tóm lại, ngươi có thể tin tưởng vào Bộ trưởng Neo, hắn sẽ không... Hắn sẽ
không bởi vì thân phận Ánh Sáng của mình mà làm ra chuyện có hại cho Trật
Tự."
Karen vốn muốn nói hắn sẽ không làm chuyện có hại cho Trật Tự, nhưng nghĩ
đến tác phong bình thường của Neo, lời này thật đúng là có chút không nói ra
khỏi miệng được.
"Ta đã biết, Bộ trưởng, chờ sau khi trở về, ta sẽ đi xin lỗi Bộ trưởng Neo, để
được Bộ trưởng Neo tha thứ."
"Hắn sẽ không trách ngươi."
"Ta... Ngài... Ngài..."
Cuối cùng, ý thức của Wilker trở lại từ trong trạng thái "Đờ đẫn".
Cậu ta giống như là một cái xác không hồn, từ từ đi đến bên cạnh Karen, cứ như
vậy mà nhìn chằm chằm vào Karen.
Trong khán thính phòng, thứ làm cho cậu ta rung động nhất, chính là 12 chiếc
quan tài kia, là thần quan Trật Tự, chắc chắn sẽ không lạ lẫm với quan tài, cậu
ta thậm chí cũng không thấy trận pháp có gì lạ thường.
Thế nhưng mà bên trong 12 chiếc quan tài kia, có hai chiếc quan tài có người,
mà bọn họ, đã từng được Karen "Thức tỉnh" và cường hóa, mặc dù bây giờ vẫn
không cách nào hồi phục hành động, nhưng chính là bởi vì hai người này, khiến
cho khí tức chỉnh thể của 12 chiếc quan tài kia hình thành, hoàn toàn khác biệt
với bất cứ chiếc quan tài nào khác, mà những điều này, đều là nhờ sự đặc thù
của Karen, trước đây người có được sự đặc thù này vẫn là Thần Trật Tự.
Wilker tự mình cảm nhận được, ánh mắt của 12 Kỵ Sĩ Trật Tự từ trong chốn xa
xăm, tuyệt đối không phải là giả, đó chính là... Thần tích!
Karen nhìn về phía Wilker, sở dĩ Wilker có thể gia nhập, Rasma có tác dụng rất
lớn.
Có thể nói, anh là vì đối phó thời hạn Rasma trở về càng lúc càng gần mà chuẩn
bị trước.
Nhưng không cách nào phủ nhận một điều là, Karen cực kỳ thưởng thức năng
lực cá nhân của Wilker, cậu ta hoàn toàn có thể thay thế Alfred trong công việc
thường ngày, từ đó giải phóng Alfred ra ngoài.
"Ta cuối cùng đã hiểu rõ..." Ánh mắt Wilker dần dần trở nên thành kính.
Alfred mím môi, cúi đầu trên bàn ăn.
"Hiểu rõ cái gì rồi?" Karen hỏi.
"Thầy của ta."
"Thầy của cậu?"
"Thầy của ta, là một tín đồ Trật Tự chân chính."
"Ừm, thật là vậy."
"Cao tầng trong giáo, nhất là Thần Điện, bọn họ có ý khác đối với thân phận
của ngài, ngài muốn đi con đường của mình, không hy vọng bị can thiệp và ảnh
hưởng, cho nên thân phận của ngài nhất định phải giữ bí mật với người ngoài."
"Đúng vậy, không sai."
"Cho nên, thầy của ta sở dĩ mất tích, chính là vì đi bảo vệ ngài, làm một chuyện
mà bất cứ tín đồ Trật Tự thành kính nào cũng sẽ làm một cách vô điều kiện!"
"Ừm...?"
"Trách không được thầy của ta sẽ trực tiếp vứt bỏ vị trí Đại tế tự mà mất tích,
cũng chỉ có Thần Trật Tự vĩ đại, mới có thể để thầy của ta làm ra chuyện không
có lý trí như thế, a không, không phải, ta cảm thấy xấu hổ vì trước kia mình đã
thầm than oán về thầy của mình, thầy của ta là tấm gương đáng giá để ta học tập
cả đời!
Thầy ấy vì bảo vệ cho sự an toàn của ngài, để ngài rời khỏi chốn nguy hiểm,
không tiếc để bản thân kẹt lại ở đó.
Nhưng ta tin tưởng, trong lòng thầy ấy chắc chắn là rất vui mừng!
Thầy ấy cũng nhất định sẽ cảm thấy vô cùng tự hào vì hôm nay ta trở thành tùy
tùng của ngài!
Ta sẽ đi theo ngài, ta tin tưởng một ngày nào đó, thầy của ta nhất định có thể
được cứu trở về!"
Karen nhìn thoáng qua Alfred, Alfred càng cúi đầu thấp hơn.
Lập tức, Karen lại nhìn về phía Wilker, nói:
"Wilker, ta có thể cam đoan với cậu một chuyện, nhiều nhất hai năm, ngắn nhất
là một năm rưỡi..."
"Ngài..."
"Ta sẽ để thầy của cậu, trở về trước mặt chúng ta."
...
"Hắt xì!"
Sau khi hắt xì một cái rõ to, một lão Cha xứ trong một giáo đường nhỏ trên phố
Mink, nhìn về lầu ba tòa biệt thự cách đó không xa, giống như là đang cố ý
khoe khoang mà nói:
"Ha ha, Dis, chắc chắn là học trò của ta đang nhớ đến ta đấy, haha!"