Alfred đi đến trước phòng ngủ thiếu gia, gõ cửa, cái chuông bên trong vang lên,
Alfred đẩy cửa tiến đến, trông thấy thiếu gia đang bưng tách chén ngồi trước
cửa sổ nhìn về bóng cây xanh mát phía ngoài.
"Alfred, tỉnh lại sau giấc ngủ, trông thấy ngoài cửa sổ có một khoảng sân có thể
cưỡi ngựa đánh gôn, thật sự rất hài lòng."
"Nhưng đây cũng là nguyên nhân lúc trước ngài lựa chọn rời khỏi trang viên,
bởi vì ngài chỉ muốn thoát khỏi sự hài lòng này."
Đối với Karen khi đó mà nói, trở thành một "Quý tộc", hưởng thụ cuộc sống
của "Quý tộc", có một vị hôn thê xinh đẹp, bên người cũng không thiếu người
hầu hạ, hầu gái dịu dàng ngoan ngoãn cũng muốn trở thành tình nhân...
Loại cuộc sống này, là ai cũng đều sẽ hâm mộ.
Mà Karen vì phát hiện mình thế mà bắt đầu hưởng thụ loại cảm giác này, sau
khi ngay cả đồ ăn của quý tộc Wien cũng bắt đầu thử tiếp nhận, quả quyết quyết
định rời khỏi nơi này đến thành phố York thuê phòng để ở và phấn đấu.
Alfred cảm thấy, một phần nguyên nhân mà thiếu gia từ trước đến nay đều
không thể tiếp nhận món tương Wien, cũng là bởi vì tương Wien có một tầng
nghĩa khác đối với thiếu gia, ví như là sự hủ hóa cùng sa đọa.
"Thiếu gia, chuyện tối ngày hôm qua ta cần kiểm điểm với ngài."
Karen giơ tay lên, ngắt lời Alfred: "Tốt, ngươi biết chuyện này làm không tốt là
được rồi, ta tin tưởng ngươi sẽ suy nghĩ lại cùng cải tiến, lần tiếp theo nhất định
có thể làm càng tốt hơn. Chúng ta hay nhảy qua một bước này đi."
"Được rồi, thiếu gia."
Đối với phản ứng của thiếu gia thì Alfred cũng không thấy có gì ngoài ý muốn,
đây là sự tin tưởng vô điều kiện mà thiếu gia dành cho mình
Mà đối với Karen tới nói, nhiều khi anh đã phát hiện mình không có gì có thể
tiếp tục dạy cho Alfred, bây giờ có rất nhiều ý thức và ý nghĩ, Alfred còn hoàn
thiện hơn mình.
Nhất là sau khi Karen đọc bản soạn thảo quy định mà Alfred viết ra trong đêm.
"Thiếu gia, mời ngài chỉ ra những chỗ cần được sửa chựa."
"Ta cảm thấy cực kỳ tốt, tạm thời không có nhìn ra chỗ nào cần phải sửa chữa."
"Đúng vậy, thiếu gia ngài nói đúng, có chút vấn đề bây giờ không nhìn thấy, chỉ
có thể phát giác ra trong quá trình phát triển."
"Ừm... Đúng, ý của ta là như vậy."
"Vâng, thuộc hạ đã rõ." Alfred thu hồi văn kiện, hỏi, "Hôm nay, thiếu gia có gì
cần sắp xếp không?"
"Có." Karen lấy hai quyển sách ra từ cái ghế dưới chân, một quyển là tiểu
thuyết có tên Phỏng nhỏ của Vias, một quyển khác thì là sách thuật pháp, "Hôm
nay ta sẽ cố gắng xem hết quyển tiểu thuyết này, sau đó có thể còn lại một chút
thời gian để xem quyển sách thuật pháp này."
Cùng với chức vị của Karen tăng lên, đãi ngộ cũng theo đó mà tăng cao, cũng
dễ mượn sách thuật pháp cao cấp hơn.
Nhưng mà học tập thuật pháp bằng quyển trục tương đối vướng víu, đồng thời
cho dù là nhân viên nội bộ mượn đọc cũng cần thanh toán một khoản tiền không
nhỏ, cho nên Karen càng ưa thích loại "Sách cơ bản" có chất liệu bình thường
này, khuyết điểm ở chỗ hiệu suất học tập không bằng, học tập quyển trục thuật
pháp càng có thể tăng tốc sự lý giải và thấu hiểu của bản thân, nhưng việc này
đối với Karen cũng không phải là vấn đề.
Anh thường sẽ vì hiểu quá nhanh vì thế dẫn đến sự phối hợp sai trong lúc sử
dụng.
Cũng chính là vì khảo chứng quá dễ dàng dẫn đến mình tìm ra quá nhiều dẫn
chứng chính xác, đến lúc làm việc khó tránh khỏi việc tay chân sẽ luống cuống.
"Được rồi, thiếu gia, ta hôm nay đi giáo dục tư tưởng cho Wilker và Leon...
Không, giao lưu tư tưởng."
"Ừm."
Sau khi Alfred rời đi, Karen đặt tách trà xuống, bắt đầu lật sách đọc.
“Phòng nhỏ của Vias” là một quyển tiểu thuyết mạo hiểm giả tưởng, tác giả đã
đưa thêm rất nhiều sự tưởng tượng của bản thân vào trong, nhưng cuộc sống
bây giờ của Karen trong mắt người bình thường, đã xem như đã phá vỡ tưởng
tượng, cho lúc xem quyển tiểu thuyết này, ngược lại có thể tìm tới cảm giác khi
đọc "Sách báo hiện thực".
Xem cho đến giữa trưa.
Lúc hầu gái đến hỏi dùng cơm trưa, Karen chỉ yêu cầu ba món điểm tâm, sau đó
tiếp tục đọc sách.
Cuối cùng vào ba giờ rưỡi chiều, Karen xem xong quyển tiểu thuyết này.
Khép sách lại, cực kỳ thoải mái mà duỗi lưng một cái, loại trải nghiệm dùng
thời gian rảnh rỗi để đọc sách dài như thế này, đối với người thích đọc mà nói,
không kém hơn việc người thích leo núi thử thách bản thân bằng một ngọn núi
cao.
Vừa nghĩ tới việc Rasma đang gấp gáp muốn trở về, mình còn ở nơi này "Lãng
phí thời gian", việc tranh thủ vui vẻ trong lúc rảnh rỗi này, lập tức được nâng
lên vô số lần.
Dù sao thì sau khi sốt ruột đến một mức độ nào đó cũng không có cách nào tăng
thêm.
Karen cầm quyển sách thuật pháp kia lên bắt đầu đọc.
Trong khoảng thời gian này thật ra Karen học tập rất nhiều thuật pháp, dù sao
thì con người mỗi ngày đều cần ăn cơm, Karen không thích xem báo chí lúc ăn
cơm, tự nhiên là học tập trong lúc ăn cơm.
Chỉ có điều là từ mỗi một loại thuật pháp, lựa chọn ra một cái có giá trị hiệu
suất cao nhất là được rồi, căn cứ vào điều kiện của bản thân, mình không cần lo
lắng lãng phí sức mạnh linh tính, cho nên những thứ có thể lựa chọn được cũng
rất hẹp.
Đọc hết một quyển sách, thuật pháp đáng để mình sử dụng cũng chỉ có hai loại,
ngày bình thường thì công việc sàng lọc này đều là do Pall và Kevin phụ trách,
bởi vì những người khác cũng không tư cách đứng trên góc độ của Karen.
Thiên phú tuyệt đối của bản thân, cộng thêm thể hệ tín ngưỡng gia tộc Inmerais,
lại thêm hai người thầy khó tìm trên đời, "Thực lực" Karen muốn không tăng
nhanh cũng đều rất khó.
Cứ ngỡ như tâm linh tương thông, bên này Karen vừa đặt quyển sách thuật pháp
xuống, chuẩn bị uống một ngụm nước đá, cửa bị đẩy ra.
Người đi tới, là Eunice.
Karen dựa người vào phía sau một chút, Eunice đi đến sau lưng, rất tự nhiên
dùng hai tay giúp Karen xoa bóp bả vai.
"Ừm..."
"Vất vả rồi." Eunice nói.
"Xem tiểu thuyết suốt một ngày, có gì mà vất vả." Karen đưa tay bắt lấy tay
Eunice.
"Anh không ăn cơm trưa sao?"
"Cũng không đói bụng, bữa tối rồi ăn."
"Hôm nay em và Ophelia trò chuyện về thiết kế thời trang cả một ngày, có rất
nhiều yếu tố của trang phục trên đảo Ám Nguyệt em thấy rất thích, có thể đưa
vào trong thiết kế của em, ừm, cực kỳ phù hợp với quan niệm thiết kế của em."