Số 13 Phố Mink

Chương 2309

"Cháu có thể có chuyện gì chứ, cháu chỉ muốn ngồi một mình một lúc, bà

ngoại, thật ngại quá."

"Bà hiểu, cháu phải làm việc, bà về trước, ngày mai bà tiếp tục đưa cơm cho

ông ngoại cháu, cũng chuẩn bị cho cháu một phần."

"Cảm ơn bà ngoại."

Phu nhân Đường Lệ rời đi.

Karen tựa lưng lên trên ghế dài phía sau, mặt hướng lên nhìn bầu trời, hai tay

mở ra.

Thật ra, Karen rất rõ ràng, khả năng chống lại ô nhiễm của mình vô cùng cao,

trên điều kiện tiên quyết là không cân nhắc đến những biện pháp phòng ngừa

khác, toàn bộ cao ốc giáo vụ, hẳn không có ai có thể chống lại ô nhiễm tốt hơn

mình.

Nhưng đó không phải nguồn ô nhiễm bình thường, là ô nhiễm Thần tính, chưa

kể còn không biết tình huống bên trong, khẳng định còn có những nguy hiểm

khác ngoại trừ ô nhiễm.

Mình đi vào, tỉ lệ may mắn còn sống cao hơn so với những người khác, nhưng

cũng sẽ không cao hơn quá nhiều.

"Ai....."

Karen vứt bỏ tàn thuốc, cúi đầu xuống.

Wilker đứng trên bậc thang ở đằng xa, nhìn xem Bộ trưởng đang ngồi trong

vườn hoa.

Bern xuất hiện bên cạnh Wilker, duỗi lưng một cái: "Mẹ nó, họp tới tận hừng

đông."

"Ngài Đại chủ giáo." Wilker lập tức hành lễ với Bern.

"Ta ra hít thở không khí, ngươi đang làm gì đấy, a, đang nhìn Bộ trưởng của

ngươi à?"

"Đúng vậy, ta cảm giác Bộ trưởng đang chần chờ."

"Chần chờ?" Bern nghe được câu trả lời này, bỗng nhiên cười, "Xem ra ngươi

còn chưa thật sự hiểu rõ Bộ trưởng của mình."

"Cái gì?" "Lực sát thương" của câu nói này đối với Wilker hiện tại có chút quá

lớn, bởi vì bây giờ cậu ta là "Tín đồ" của Karen, vẫn may là Alfred không ở nơi

này, bằng không mình lại bị bắt học một khóa bổ sung tư tưởng.

"Đúng rồi, đã điều chỉnh xong danh sách chưa?"

"Vẫn chưa, phải đợi Bộ trưởng đưa ra lựa chọn cuối cùng."

"Được rồi, ngươi nhớ hối thúc giúp ta, danh sách phải đưa ra sớm."

"Vâng, Đại chủ giáo."

Bern lại duỗi lưng một cái, đồng thời bóng người cũng biến mất tại chỗ.

Đang lúc Wilker tiếp tục đang hao tổn tinh thần suy nghĩ câu "Ngươi không

hiểu rõ Bộ trưởng của mình", không phát giác được Karen đã xuất hiện ở trước

mặt hắn.

"Đang đứng đây làm gì?"

"A, Bộ trưởng."

"Đi, về văn phòng làm việc."

"Được rồi, Bộ trưởng."

Karen dẫn theo Wilker về văn phòng Bern, ông ta đang ngồi trên bàn làm việc,

trước mặt, là mấy chồng đơn báo danh tự nguyện rất cao.

"Bộ trưởng, bây giờ chúng ta có thể chọn lựa sao?" Wilker hỏi.

Karen không có trả lời, mà là phủi tay, sức mạnh linh tính dẫn dắt, những tờ

giấy thuật pháp này lại biến trở về thành quạ đen, bắt đầu bay loạn khắp nơi ở

trong văn phòng.

May là những con quạ đen này đều làm bằng giấy, nếu nó sống thật, đoán chừng

là phân chim rơi xuống cũng có thể làm cho căn phòng làm việc của thủ tịch

giáo chủ phải quét vôi lại một lần nữa.

Karen đưa tay cầm lấy quyển Ánh Sáng Trật Tự đặt trên bàn làm việc của Đại

chủ giáo, đây gần như là tiêu chuẩn thấp nhất trên bàn làm việc của các thần

quan Trật Tự.

Trên bàn làm việc của các thành viên Đòn Roi Kỷ Luật, còn phải có thêm một

quyển Điều Lệ Trật Tự.

"A, lại là tái bản mới nhất."

Đường đường là Đại chủ giáo, thế mà trên bàn làm việc lại để một quyển tái bản

Ánh Sáng Trật Tự mới nhất, thật sự không có chút để ý gì đến thân phận của

mình, bản cũ chỉnh sửa sẽ ít hơn, thường thường có thể trông thấy càng nhiều

ghi chép chân thực hơn.

Nhưng mà, Karen không phải muốn tìm thứ gì bị sửa chữa ở trong đó, mà là

ngừng lại ở một trang

Chỗ này vừa đúng lúc là trang ghi lại về việc Thần Trật Tự trấn áp Nơi chôn cất

của Thần.

Sau khi Thần linh tử vong, cơ thể thất lạc, sẽ trở thành nguồn ô nhiễm đáng sợ,

Nơi chôn cất của Thần vốn chính là vùng đất ô nhiễm.

Trong thời đại Ánh Sáng, Thần Ánh Sáng lựa chọn thông qua phương thức đàm

phán, để Nơi chôn cất của Thần yên tĩnh.

Đến thời đại Trật Tự, Thần Trật Tự cự tuyệt đàm phán, một mình lẻ loi tiến vào

nơi đó, sau khi san bằng Nơi chôn cất của Thần, để Kevin, a không, là để

Ranedal tiến hành trục xuất vùng đất đó.

Trong hình ảnh ký ức của Karen, Thần Trật Tự gần như không gì không làm

được lúc bước ra từ trong Nơi chôn cất của Thần, trên người rõ ràng bị thương.

Karen: "Haha."

Wilker vốn đang ngồi trước bàn thư ký bên cạnh, nhìn xem bầy quạ đen đang

bay múa bốn phía, sau đó nghe được Bộ trưởng nhà mình bỗng nhiên phát ra

tiếng cười, cái này khiến cậu ta càng cảm thấy mê hoặc, đồng thời, khủng hoảng

tăng lên.

"Cho nên, ông ngoại bà ngoại, cũng không phải vô duyên vô cớ lo lắng vớ vẩn,

chỉ là chính ta nhận ra có chút muộn màng mà thôi, ta quả thật chưa hề nghĩ tới

việc mình sẽ chủ động đối mặt, nhưng trong từ điển của ta, cũng không có từ

lẩn tránh."

Đầu ngón tay Karen vuốt ve trên trang giấy:

"Sự tích của ngươi, là đối tượng mà những người khác ca ngợi sùng bái, nhưng

đối với ta, lại trở thành giới hạn thấp nhất."

Karen giơ tay lên, bầy quạ đen sau khi "Vui đùa ầm ĩ" lại biến thành mấy chồng

giấy.

"Wilker."

"Có."

"Cậu qua đây tiến hành sàng chọn đi, chọn ra 13 người."

"Ừm? Bộ trưởng, không phải là chọn 20 người sao?"

"Bởi vì ta đã chọn sẵn 7 người, ta đọc tên cho cậu, bây giờ ghi tên của họ ra

trước đi."

"A, được rồi Bộ trưởng, ngài đọc đi."

"Leon, Philomena, Muri, Ventura, Alfred...."

Karen dừng lại một chút.

Wilker lập tức giật mình, vừa ghi chép vừa hô lên, sợ lọt mất tên mình:

"Wilker!"

Karen nhẹ gật đầu, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trên bàn:

"Karen."

Wilker ghi chép xong, đưa danh sách cho Karen.

Mặt khác, chính cậu ta cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, mình thế mà

không có chút sợ hãi nào, ngược lại trong lòng cảm thấy an tâm, thậm chí, còn

nở nụ cười, đùa cợt:

"Bộ trưởng, ha ha, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, toàn đội chúng ta

có phải đều bị tiêu diệt hay không."

"Ha ha ha." Karen cũng cười, "Wilker, bây giờ Alfred không có ở đây, cậu ghi

lại vài câu, sau đó chuyển giao cho hắn."

"Vâng, bộ trưởng."

Wilker lập tức lấy ra một quyển bút ký nhỏ, là cùng loại với quyển bút ký mà

Alfred hay mang bên người.

Karen đứng người lên, cầm tờ danh sách viết tên bảy người kia, đặt ở bên trên

chồng giấy báo danh rất dầy kia:

"Chúng ta phải đứng trước mặt bọn họ."
Bình Luận (0)
Comment