Số 13 Phố Mink

Chương 2328

"Ha ha ha ha ha ha, ngươi ngủ rồi đấy à? Cái miệng của ngươi cũng không thể

nhép nhép lên để dạy dỗ người khác nữa rồi nhỉ, ha ha ha ha ha ha!"

Wilker chỉ vào Alfred phát ra tiếng cười to,

"Ta không thích nhất là cái loại thích giảng giải cho người khác về giáo nghĩa

và Thần linh như ngươi, thật là để người ta… "

Philomena xuất hiện ở sau lưng Wilker, bắn thuốc tiêm vào.

Tinh thần Wilker không có sức chịu đựng mạnh như Alfred, sau khi bị tiêm vào

thì hai con ngươi trắng bệch, trực tiếp té xuống, ngã trên mặt đất.

Như cũ, Philomena kích thích dấu ấn trong lòng bàn tay Wilker, để hào quang

màu trắng ngà bao phủ.

Ngay sau đó, lại có ba người tình nguyện bỗng nhiên cảm xúc bạo động, một

người bắt đầu mắng cấp trên từng bắt nạt mình, một người lớn tiếng hát nhạc

thiếu nhi, một cái kêu khóc khẩn cầu vợ của mình đừng bỏ mình đi!

Tốc độ của Philomena rất nhanh, từng bước từng bước bắn thuốc, lại có ba

người nằm xuống.

Karen mở miệng nói: "Không cần thất thần, tranh thủ thời gian tiếp nhận công

việc của bọn họ!"

Ngay sau đó, Karen lại nhìn về phía Nicole và Anlans: "Tốc độ nhanh lên một

chút!"

"Vâng!"

"Được rồi!"

Nhân công ngã xuống sẽ được thay thế, hoặc là nói những người khác phải chịu

càng nhiều công việc, trận pháp tiếp dẫn Thần khí vẫn đang bố trí, mà đã trong

trạng thái bán hoạt động, hai quyển bút ký Nguyên Lý ở phía trên tựa như cũng

cảm ứng được sự dẫn dắt, bắt đầu chuyển động về phía này.

Nhưng sau một lát, lại có hai người ngã xuống.

Một cái là Muri, cậu ta bỗng nhiên mắng to: "Mobiteng cái lão già này, ta…."

Cậu ta vừa mắng ông nội mình xong, Philomena đã xuất hiện.

Nhưng cậu ta vậy mà có thể quay người đánh trả, nhưng Philomena có vẻ đã

sớm dự liệu được, hoặc là nói, trong lúc bắn thuốc những người khác nhìn có vẻ

rất nhẹ nhạng, thật ra mỗi lần đều là sư tử vồ thỏ.

Thuốc an thần tiêm vào, Muri ngã xuống.

Một người khác thì là Leon, cậu ta quỳ rạp xuống đất, vừa kêu: "Ông nội…"

Đây mới là lời mở đầu, đã bị Philomena chặn đứng.

Còn lại những người chưa bị tiêm, trong mắt đều tỏa ra vẻ chập chờn, giống

như là loại nhân tố nào đó trong cơ thể, đang dần dần sủi bọt khí, chỉ có điều là

nồi nước của người khác đã sôi lên, còn bọn hắn thì chưa.

Mặt khác, tổng cộng sáu người ngã xuống, trên người bắt đầu dần dần hiện ra

màu đỏ sậm, cơ thể giống như là đang hư thối, chỉ có điều bởi vì có một màn

sáng trắng bao phủ, sau khi hư thối xuất hiện thì lại nhanh chóng biến mất,

nhưng rất nhanh lại xuất hiện.

Bọn họ mặc dù đã mất đi năng lực hành động, nhưng ở trong ý thức linh hồn,

vẫn đang chống lại ô nhiễm dưới sự chúc phúc của Thần khí, nhưng cực kỳ hiển

nhiên, cũng không thể chống cự quá lâu.

Neo đáp xuống bên cạnh Karen, nói: "Tiếp tục như thế cũng không được a,

Alfred thế mà ngã xuống nhanh như vậy, ta thật sự không nghĩ tới."

Karen lên tiếng: "Ừm."

"Còn lại mấy người bên kia, cậu mau nhìn, cũng sắp rồi, ánh mắt của bốn đứa

bé con kia, cậu nhìn thấy chưa, trên người bọn họ chắc chắn có đồ phòng hộ

khác tốt hơn đang phát huy công dụng, nhưng cũng không chịu nổi.

Những người khác ngã xuống, nhiều nhất cũng để tiến độ công việc chậm lại

một chút, bốn người bọn họ nếu là ngã xuống, thần khí này làm sao để lấy ra?

Karen, phải nghĩ biện pháp."

"Ngài có biện pháp?" Karen hỏi.

"Phải bắt thứ kia lại, hoặc là tập trung đến trên một người."

"Nó không phải người, nó không có ý thức."

"Không có thứ gì tuyệt đối không phải là người." Neo phản bác, "Ta biết ý của

cậu, nhưng cậu chắc cũng phải hiểu một chút ý định của ta, ta từng nuôi trùng,

con trùng đang bò trên người chúng ta là một trong cái ổ trùng mà chúng ta đã

tiến vào."

"Philias mới là người nuôi trùng..."

"Loại trùng nguyền rủa cũng không phải ngẫu nhiên. Ta cảm thấy ô nhiễm ở nơi

này cũng không hề hoàn toàn bộc phát, hoặc là nói sau khi bộc phát lần đầu, có

lẽ nguyên nhân bởi vì ở gặp phải phong ấn phía ngoài không thể khuếch tán, nó

đã thu hồi lại.

Giống như là một người muốn phá đường ra ngoài, trước tiên cần phải thu nắm

đấm lại rồi tụ lực, cho nên bây giờ những con trùng đang lởn vởn ở ngoài,

ngược lại là loại trùng yếu, sự ô nhiễm thật sự cũng chưa xuất hiện."

"Có chút thâm ảo, mà điều ngài từng nói, Kevin cũng không có nhắc đến."

"Con người nhìn vào dòng suối và con kiến nhìn dòng suối là hai loại góc nhìn

hoàn toàn khác biệt, cái này không kỳ lạ."

"Được thôi."

"Cậu tin ta một lần, bây giờ cũng không có biện pháp khác, thay vì tiếp tục để

thứ này làm từng người một mê mang… còn không bằng kiếm một cái thùng

rác để dọn bọn nó cùng vào."

"Ngài nói, nên làm như thế nào."

"Vận chuyển cảm xúc cực đoan của bản thân, để cho mình trở thành cái nồi

nước đang sôi trào nhất, gom góp tất cả củi lửa đến để đốt bản thân mình, cậu

không phát hiện sao, bọn họ là từng bước một mà mất đi khả năng kiểm soát

bản thân."

"Ta thử một chút."

"Để cho ta."

"Ngài đừng vội vã muốn đi chịu chết như vậy." Karen trừng mắt liếc Neo.

Neo giơ hai tay lên: "Cậu đang nói xấu ta, ta là một người rất yêu quý cuộc

sống."

Karen nhắm mắt lại, bắt đầu điều động tâm tình của mình, đồng thời cố khả

năng bắt giữ sự thay đổi trong người mình, rất nhanh, anh phát hiện quả thật có

một nguồn cảm xúc ngoại lai đến lượn lờ trong lòng;

Lúc trước mình sở dĩ không có phát giác, là bởi vì sức ảnh hưởng của nó thật sự

là quá yếu ớt.

Karen hít sâu một hơi, một loạt hình ảnh trong đầu hiện ra, cưỡng ép để cho

mình trở nên cực đoan và phấn khởi, cũng rất nhanh xuất hiện phản ứng, luồng

cảm xúc kia bắt đầu lớn mạnh, những lớp ngụy trang đang dần dần xé đi, nhưng

ngay lúc nó muốn nhe răng nanh của mình ra, giống như là cảm giác được cái

gì, lại lập tức rụt trở về.

Karen: "Cái này …" "

Không có nhụt chí, Karen tiếp tục đi kích thích tâm tình của mình, nhưng sau

mỗi một lần, nó lại rụt trở về.

Không phải Karen quản lý cảm xúc quá tốt, mà là thứ này, không lớn nổi trong

cơ thể của mình!

"Này này này."

Neo đưa tay vỗ bả vai Karen một cái, Karen quay đầu, tròng mắt đầy tơ máu

nhìn hắn.

Nhưng Neo cũng không bị hù dọa, ngược lại nở nụ cười: "Ta nói, cậu đúng mực

quen, cho nên bây giờ cũng không biết làm sao để kích động cảm xúc à? Chậc,

cậu không nên tín ngưỡng Trật Tự, nên đi tự sáng tạo một cái pháp tắc Đúng

Mực đi."

"Ta cảm thấy nó tồn tại, nhưng mà… "

"Bình thường, cái tên mà lúc bình thường có thể cầm lửa ánh sáng mà đốt linh

hồn như cậu, lại thêm mấy thứ ở trong linh hồn của cậu … nó mà có thể trưởng

thành rồi bắt đầu cắn trả cậu thì mới thật sự là điều bất thường đấy.”

“Để cho ta đi.”

"Được." Mình đã không được, vậy cũng chỉ có thể dựa vào Neo.

"Sớm đã nên như vậy. Lãng phí thời gian làm gì chứ." Neo oán trách một câu.

Karen nhắc nhở: "Tranh thủ thời gian."

"A."

Neo phát ra tiếng hừ lạnh khinh thường, lập tức, nhắm mắt, mở mắt, ánh mắt trở

nên tuyệt vọng và chết lặng: “Irina.”

Trong chốc lát,

Karen cảm giác được cảm xúc của Neo đang nhanh chóng tăng lên.

Đây là một giây đã tiến vào trạng thái?

Hay là nói, đây là bản thân thật sự của Neo trong cuộc sống hàng ngày?

Neo giang hai tay ra, nắm lòng bàn tay lại.

Ở trên người hắn, lúc này có một luồng tử khí xuất hiện, giống như là nhìn một

cụ già 90 ngã bệnh, con cái người nhà của hắn và bao quát chính hắn thật ra đều

đã tiếp nhận cái chết đang đến gần.
Bình Luận (0)
Comment