Neo vừa xem hai bàn tay mình chỉ còn lại xương trắng vừa nói: "Cậu chém kiểu
gì mà nó không chết thế?"
"Khụ khụ …" Karen vừa chùi đi máu tươi đọng trên khóe miệng vừa dùng một
tay chống kiếm đứng dậy, "Nếu đổi lại là ngài thì cũng giống vậy."
"Khỉ gió, nếu là ta thì nhất định có thể cắn chết nó."
"À."
"Bây giờ cũng xong rồi." Neo phát ra một tiếng thở dài, "Thật ra, nếu như
không phải cậu đang ở đây, ta có thể sẽ thật sự lựa chọn đàm phán."
"Tại sao lại không chứ?"
"Bởi vì ta sợ cậu lại lấy Điều Lệ Trật Tự ra để phê phán ta."
Mục đích đàm phán của kẻ đứng sau ô nhiễm, ngoại trừ có được cơ hội để đi ra
khỏi phong ấn thì còn gì nữa chứ?
Cuộc đàm phán này, từ lúc vừa mới bắt đầu vốn đã không thành lập, nếu có thể
đáp ứng điều kiện của đối phương, "Hợp tác với ác ma" thì đám người của
Karen cũng sẽ không vào đây.
"Ta không làm được!"
Richard phát ra tiếng nghẹn ngào.
Trình độ trận pháp của cậu ta không đủ, dù là có Jerry cường hóa, trong thời
gian ngắn muốn tính toán ra được phù văn để mở cửa cũng vẫn quá khó khăn.
"Ta đã xong!"
Memphis duỗi tay ra, phù văn trong lòng bàn tay đã hoàn thành việc ngưng tụ,
hướng về phía cửa đá, cửa đá từ từ mở ra.
Wilker vừa nhanh chóng nhặt lên hai chiếc hộp đựng bút ký rớt dưới đất vừa hét
lớn với người khác: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, đỡ bọn họ lên, chúng ta ra
ngoài!"
Những người tình nguyện lập tức xông lên nâng mấy người Ventura, Muri,
Philomena đang nằm trên đất theo thứ tự lên, có mấy người tình nguyện tới
nâng Neo và Karen, nhưng vào lúc này, bóng dáng của một đứa bé trai bỗng
nhiên xuất hiện, lồng ngực của nó có một vết thương, bên trong không ngừng có
sương mù màu tím chảy ra.
"A!"
Trong chốc lát, cơ thể của mấy người tình nguyện này trực tiếp nổ tung.
Đồng thời, từ trên người đứa bé trai lại xuất hiện hai mái tóc màu tím, mỗi cái
quấn chặt lấy cổ của Karen và Neo, trong chốc lát phủ kín sức mạnh linh tính
trong cơ thể của bọn họ, treo hai người lên, hiển nhiên, đối với hai kẻ cầm đầu
trêu chọc mình này, nó cũng không tính tiễn bọn họ lên đường một cách dứt
khoát.
Thật ra hướng đi hoàn mỹ nhất dựa theo kế hoạch hẳn là Neo dùng bản thân làm
mồi nhử, tìm ra vị trí của nó, để đám người Karen tập kích thành công;
Phản ứng của Wilker lúc này cũng rất chính xác, lúc này nên lập tức rời đi sau
khi tập kích, nhưng vấn đề ngay ở chỗ Karen tập kích cũng không nhận được
hiệu quả như mong đợi.
Bởi vì cái này đứa bé trai cổ đỏ này thật sự là quá mạnh, Karen chỉ có cơ hội để
đâm ra một kiếm đó mà thôi, mà đối phương, thì có thể nghiền ép mình trên
phương diện thực lực tuyệt đối, rốt cuộc, cái viên tinh thể treo trên cổ của nó
giống như là mảnh vỡ Thần cách, mặc dù rất ảm đạm không chút ánh sáng.
Nếu đổi sang một góc nhìn khác, Karen, Neo và đám thuộc hạ cùng phối hợp,
thế mà có thể chọc giận một vị Trưởng Lão Thần Điện, cũng đã đủ để kiêu ngạo
Những sợi tóc tím còn tiếp tục di chuyển về phía cánh cổng đá, nó không có khả
năng buông tha bất cứ một con mồi rời khỏi, hoặc là nói, nó có lẽ còn muốn tiếp
tục tìm kiếm đối tượng hợp tác thích hợp trong số những con mồi còn lại.
Nhưng mà, ngay khi những sợi tóc sắp chạm đến cổng đá lúc, đứa bé trai cổ đỏ
bỗng nhiên phát ra tiếng gào thét phẫn nộ, tựa hồ có một nguồn sức mạnh vô
hình đang tiến hành lôi kéo nó.
Nó cực kỳ phẫn nộ, nó đang thét gào, nó muốn ngăn cản, nhưng cùng với sương
mù màu tím đang tràn ra càng nhiều từ trên vết thương trước ngực, sức chống
cự của nó với nguồn sức mạnh kia đang dần dần hạ xuống.
Cuối cùng, tóc của nó không thể chạm đến cổng đá, nhưng nó vẫn không quên
dùng tóc kéo Karen và Neo lùi lại cùng với mình, hiển nhiên, nó vô cùng hận
hai kẻ này.
Wilker thấy thế, lúc này hô lớn: "Không cần lo cho hai vị Bộ trưởng, chúng ta
ra ngoài, mang theo Thần khí ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ!"
Richard nổi giận mắng: "Ngươi nói gì thế!"
Wilker cũng quát: "Bây giờ đã là lúc nào rồi, ngươi đang tính đóng phim à!"
Nói xong, Wilker cũng không quay đầu mà ôm theo hai quyển bút khí chạy ra
khỏi cổng đá, những người khác cũng đều khiêng người hôn mê và bị thương
đuổi theo.
"Ra ngoài!" Memphis hô với Richard, "Ngươi phải đi trị liệu cho những người
bị thương, bằng không bọn họ rất dễ bị hoàn cảnh ở đây ô nhiễm!"
Richard hít sâu một hơi, xông ra ngoài cổng đá, cậu ta vừa đi ra ngoài thì cổng
đá bắt đầu đóng lại, Richard lúc này dừng bước, xoay người nhìn lại, phát hiện
Memphis cũng không ra:
"Ông ở bên trong để làm gì!"
Memphis nở nụ cười trước khi cổng đá khép lại khe hở cuối cùng, nói: "Ta phải
ở lại đây để mở cửa cho Karen."
"Ầm!"
Cửa đá khép kín....
Khi những người khác thuận lợi rút lui, Karen và Neo còn bị những sợi tóc trói
buộc, kẻ đang lôi kéo bọn họ đi cũng đang bị lôi kéo.
Neo ngẩng đầu lên, nói: "Kéo ra một tên, phía dưới còn có một tên, sau khi tìm
thấy nó lại xuất hiện thêm một tên nữa, con mẹ nó chẳng lẽ là vô tận à?"
"Nó ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách."
"Ta nhìn thấy, chứng minh thật sự có Thần … đã từng sinh ra, đáng tiếc, không
phải cùng một thời đại với cậu, nếu không thì có lẽ còn có thể dùng quan hệ
móc nối thử, không đúng, quên đi, hình như cậu vốn cũng chẳng có mối quan
hệ gì tốt đẹp."
"Ngài có thể đi thử một chút, ngài có nhiều mối quan hệ tốt mà."
"Khỉ gió, ta và cậu có bản chất khác nhau, ta muốn giả vờ cũng không giả vờ
được, nhưng mà nếu biết trước đằng nào cũng sẽ chết, lúc trước cậu cũng không
nên cứu ta ra, đã chết còn phải chết hai lần, thật là.
Nhưng mà lần này chết rồi, cậu cũng không thể nói gì ta được nữa, ha ha."
Việc lôi kéo bị dừng lại
Đứa bé trai cổ đỏ bị lực lượng vô hình nén trên mặt đất, trong miệng nó càng
không ngừng gào thét, biểu lộ sự bất mãn vô cùng.
Mà một vùng tối đen phía trước, xuất hiện một cái ghế, trên ghế, có một người
trung niên tóc tím đang ngồi, những bộ phận từ phần đầu trở xuống, đều ở trong
trạng thái thối rữa vô cùng nghiêm trọng, khí tức ô nhiễm đậm đặc đang lan ra
từ trên người hắn, cái đầu nhìn giống như còn bình thường nhưng thật ra cũng
đang bị ô nhiễm từng bước xâm nhập, đã dần dần tràn đến chỗ cằm.
Nhưng ngay cả như vậy, Karen và Neo vẫn nhận ra được người đàn ông trung
niên đang ngồi kia là ai … Đó là Luther!
Luther rất khó khăn mà giơ tay lên, giống như là đang vuốt ve đứa bé trai kia,
nguồn sức mạnh vô hình kia là phát ra từ trong lòng bàn tay yếu ớt của hắn ta,
mảnh vỡ Thần cách treo trên cổ nó giống như là một cái gông xiềng, lại giống
như là vòng xích chó, để nó không cách nào tránh thoát, càng áp chế dã tính và
bạo lực trong lòng nó.
Lúc này, Luther mở miệng nói:
"Bé con, ta đã dạy rồi, không thể dùng bạo lực, phải dùng phương thức văn
minh để biểu đạt mong muốn của chúng ta."