"Bọn họ đã ở ngoài rìa phong ấn, nhưng bọn họ không có cách nào rời đi, mặc
dù trong tay bọn họ đang có hai món Thần khí kia, nhưng bọn họ không cách
nào rời đi giống lúc vào đây, bởi vì nó..."
Luther nhìn về phía đứa bé cổ đó: "Nó xua đuổi phần lớn ô nhiễm ra phía ngoài
cùng, mà lại cố ý giữ bọn họ lại mà không giết chết, đang trong lúc chờ người ở
bên ngoài đưa các ngươi ra, nhưng ta cảm thấy, người của các ngươi ở bên
ngoài hẳn là sẽ không ngu xuẩn như thế, sẽ không mắc lừa."
"Cho nên, ý của ngài là, chúng ta chỉ có thể chờ chết ở đây?"
"Có lẽ, người điều động các ngươi tiến vào, sẽ không ngờ tới, Thần của chúng
ta đã từng xuất hiện, cũng sẽ không dự liệu được, chúng ta ra đời."
"Đúng vậy, bọn hắn không có dự liệu được, bởi vì ngài chớ nhìn bọn họ nhiệt
tình Tạo Thần như vậy, nhưng chính bọn hắn, đoán chừng cũng không ngờ tới
thật sự có thể tạo ra Thần."
"Dự liệu của bọn hắn cũng không sai, ai, trên đời này, nào có đúng và sai tuyệt
đối đây?"
Luther nói, cuối cùng hướng ánh mắt về phía Karen, hỏi: "Đúng không, thưa
ngài phóng viên?"
"Rất xin lỗi." Karen chính thức đáp lại, "Lúc ấy ta có thể cứu ngài, nhưng vì
chức trách của ta, sợ bởi vì là hành vi của mình mà tạo ra hậu quả càng lớn."
"Ngươi không cần nói xin lỗi ta, ta và hắn, không phải là một người, hắn là ta,
ta là ta, coi như hoàn toàn tương tự, nhưng cũng không phải là cùng một người.
Nhưng mà ta nhớ được, trò chuyện cùng với ngươi, để người ta cảm thấy cực kỳ
thoải mái dễ chịu."
Neo lập tức đáp lời nói: "Đó là chuyện đương nhiên, người bạn này của ta am
hiểu nhất đó là trò chuyện, ứng đối luôn luôn rất thỏa đáng."
"Trong trí nhớ của ta, ngài có thái độ phê phán chủ trương của ta." Karen nói.
Mặt Neo mỉm cười mà nhìn xem Karen: "Cậu điên rồi à?"
Karen nhẹ gật đầu đáp lại nói: "Đúng vậy, không sai, cho dù là hiện tại, ta cũng
vẫn cho rằng như vậy."
"À." Luther cũng không có tức giận, "Có lẽ hiện tại, chúng ta có một chút xíu
thời gian, có thể trò chuyện cho thật tốt."
Neo hỏi: "Trò chuyện tốt, sẽ có phần thưởng sao?"
"Phần thưởng?"
"Đúng vậy a." Neo nói với vẻ đương nhiên, "Dù sao thì trong những nơi vô
cùng nguy hiểm, luôn có thể đụng phải một ông lão hiền lành, ông lão đưa ra
thử thách, sau khi vượt qua thì có thể nhận được phần thưởng, không phải trong
tiểu thuyết và phim ảnh không đều là như vậy sao?"
"A, phần thưởng à, có đấy."
"Là cái gì?" Neo liếm môi một cái.
"Phần thưởng hẳn cũng phải được công bố sau cùng, mà lại, còn phải nhìn vào
thành tích để quyết định, không phải sao?"
"A, ngài nói cũng đúng."
Luther nhìn về phía Karen, ra hiệu nói: "Hiện tại, nói ra những lời mà ngươi còn
chưa nói xong vào ngày hôm đó đi.
Karen nói: "Ta cũng không tán đồng đối với chủ trương chỉ dùng hành động văn
minh mà không sử dụng bạo lực để đòi hỏi quyền bình đẳng của ngài.”
"Cho nên, ngươi chủ trương sử dụng bạo lực?"
"Ta chủ trương giữ lại biện pháp bạo lực để sử dụng."
"Thế nhưng mà giống như một con đập lớn xuất hiện một vết nứt, ngươi có biết
ý nghĩa của nó như thế nào không?"
"Ta biết hậu quả khi lạm dụng bạo lực, cho nên cần cảnh giác: Bạo lực không
nên biến thành con đường tắt để một cá thể biểu lộ ra sự phẫn nộ."
"Cụ thể một chút xem?"
"Bạo lực mà ta chủ trương giữ lại, là loại bạo lực của trật tự."
Neo chép miệng: Mẹ nó, cậu là đang truyền giáo đấy à?
Lúc này, Neo để ý đến ánh mắt mà đứa bé trai cổ đỏ kia nhìn về phía Karen trở
nên hiền hòa hơn trước một chút, chủ yếu là so sánh từ ánh mắt lúc nó nhìn
mình và Luther so với khi nhìn Karen.
Hiển nhiên, đối với việc đứa bé trai cổ đỏ là đại biểu cho ý chí của những người
tóc tím kia, bởi vì Luther chết, sự phẫn nộ của bọn hắn, đã cực kỳ không đồng
tình với phương thức "Không áp dụng bạo lực, áp dụng văn minh để đòi quyền
lợi" của Luther.
Luther phát ra một tiếng cảm khái: "Thế nhưng mà cái này quá khó khăn, năng
lực của ta, không cách nào làm được, ngươi có thể làm được sao?"
Neo lập tức nói: "Cậu ta đương nhiên có thể."
"Bây giờ ta không làm được."
"Cho nên, ý của ngươi là, về sau ngươi có thể làm được?"
"Về sau cũng không nhất định có thể làm được."
"Vậy ngươi của "Hiện tại", lại có ý nghĩa gì?"
"Hiện tại có thể bắt đầu tìm tòi."
"Tìm tòi? Ngươi có thể xác định mình có thể tìm tòi ra một con đường chính
xác tuyệt đối sao?"
"Không xác định, nhưng hẳn là có thể tìm tòi ra một con đường càng thích hợp
hơn, một con đường ít nhất sẽ tốt hơn quá khứ, chỉ cần có thể học tập cách đấu
tranh trong quá trình đấu tranh."
"Thế nhưng mà ta đã chết, ta không có cơ hội để tìm tòi, cũng không có cơ hội
để học tập."
Karen do dự một chút, nhưng vẫn là trả lời: "Nếu như cũng bởi vì đã mất đi một
người như ngài, hoạt động dành quyền bình đẳng của người tóc tím cứ như vậy
mà mất đi khả năng tìm tòi học hỏi, vậy chỉ có thể nói, các người cũng không
thật sự chuẩn bị sẵn sàng để đấu tranh một cách bền bỉ, không có nhận thức rõ
ràng tình thế đấu tranh thực sự trước mắt, càng không có quy hoạch cụ thể cho
quá trình đấu tranh trong tương lai."
"Cho nên, ta vẫn có câu hỏi kia, nếu giao cho ngươi, ngươi có thể làm càng tốt
hơn so với ta, đúng không?"
Neo lập tức nói: "Đương nhiên, chuyện mà cậu ta đang làm, cũng rất vĩ đại."
"Không phải, có lẽ, ta không biết làm sao để làm tốt hơn so với ngài, ngài cũng
biết, đứng ở bên cạnh nói chuyện vĩnh viễn sẽ đơn giản và dễ dàng hơn những
người đang cúi lưng hành động, mặc dù lý luận là có thể giống nhau, nhưng con
đường khác nhau cũng sẽ đối diện với những chướng ngại khác nhau."
"Ha ha ha." Luther phát ra tiếng cười, "Ta cực kỳ thích ngươi, không quen biết
ngươi sớm hơn để có thể thường xuyên uống trà trò chuyện quả là điều mà ta
cảm thấy tiếc nuối."
"Ta cũng giống vậy."
"Không, không giống, từ lúc vừa bắt đầu thì ngươi đã biết rõ ta sẽ không thành
công."
Karen có chút xấu hổ mà cúi thấp đầu, đúng vậy, từ lúc vừa bắt đầu anh đã
không đánh giá cao hoạt động giành quyền bình đẳng cho người tóc tím của
Luther, bởi vì nó có chút quá ngây thơ.
Dân bản địa của vùng đất này vốn cũng không phải là người Maclay, người
Maclay là lấy thân phận cướp biển đánh bại dân bản địa để chiếm cứ nơi này,
cho nên, trên bản chất, Luther đang tìm kiếm cơ hội để đàm phán với một đám
cướp, đây quả thực là đang nằm mơ.
"Ta có thể không đánh giá cao hành động của ngài, nhưng ta vẫn kính trọng
người như ngài, cũng thừa nhận ngài vĩ đại."
"Trong mắt ngươi, ta là một người ngây thơ, đúng không?"
"Nhưng trong một số thời điểm, chỉ có người ngây thơ và chân thành, mới có
thể nguyện ý đứng ra. Ta tin tưởng, ngay từ đầu khi ngài bắt đầu, đã không
ngừng bị cái chết đe dọa, ngài càng rõ ràng hơn, sự nghiệp này của ngài càng
lớn, bản thân ngài càng có khả năng bị ám sát, nhưng ngài vẫn lựa chọn dũng
cảm kiên trì."
"Ai." Luther chép miệng một chút, nhưng không có che giấu sự vui vẻ trong ánh
mắt.
Đối với người như hắn mà nói, gặp được người có thể nói chuyện và hiểu rõ
mình, dù không phải là người ủng hộ mình, cũng là một niềm vui khó gặp.
Neo lập tức nói: "Ngài cảm thấy, kết quả của thử thách này thế nào?"
"Ta rất hài lòng."
Neo: "Vậy phần thưởng thì sao?"
"Có, ta sẽ ban thưởng."
"Cho nên, phần thưởng là gì vậy?" Neo kiềm chế nỗi xúc động muốn xoa xoa
hai bàn tay mình.
Luther nhìn về phía đứa bé trai cổ đỏ bên người, trên mặt lộ ra nụ cười hòa ái,
Nói:
"Phần thưởng chính là có thể tiếp nhận vị trí mà ta đang ngồi, vĩnh viễn thối
rữa."