"Đúng vậy, món mà cậu ta ghét nhất là tương Wien, cho nên, chẳng lẽ ngài sẽ
tin tưởng một người ngoại quốc không thích tương Wien sẽ thật lòng muốn bảo
vệ Wien sao?"
"Ngươi nói, rất có đạo lý."
"Đúng không, cho nên, ngài cứ chọn ta đi, nếu ngài chọn cậu ta, rất có thể sẽ để
ô nhiễm càng thêm ô nhiễm, ngài nói xem, ngài cũng không nhìn thấu cậu ta,
thật ra cái này không có gì liên quan đến thị lực của ngài, mà là ngài không cách
nào nhìn thấu cậu ta, cái này là một chuyện đáng sợ cỡ nào chứ, nhiều điều
không biết đến thế!"
"Thế nhưng mà ta vẫn là muốn chọn hắn."
"Vì cái gì?" Neo cực kỳ không hiểu.
"Lý do ta chọn hắn là vì ta không dám chọn ngươi."
"Con người của ta thật ra cũng có ý chí vô cùng kiên định."
"Ta sợ hãi sự kiên định của ngươi, ta lo lắng ngày nào đó ngươi sẽ cảm thấy
nhàm chán, sẽ nắm dây dắt chủ động dẫn nó đi ra ngoài chơi, tìm kiếm chuyện
vui."
Neo: "..."
Luther nhìn về phía Karen, nói: "Không phải ta chọn ngươi, là ta bắt buộc
ngươi, ở chỗ này, ngươi không có cách nào chống cự ta, mặc dù ta không biết
đánh nhau, nhưng có thể cảm nhận được sự nhỏ yếu của các ngươi."
Karen trả lời: "Ta hiểu."
"Mặt khác, ta cũng cực kỳ muốn nhìn thử xem, như lời ngươi nói, bạo lực do
trật tự nắm giữ."
"Trước lúc đó, ta muốn hỏi thăm, sau khi ta đáp ứng ngài, có thể để cho người
của ta ra ngoài một cách an toàn hay không."
"Cái này cần phải xem xét kết quả khi ngươi thương lượng với nó, có lẽ ngươi
có thể thuyết phục nó, đương nhiên, ngươi cũng có thể ngăn chặn nó.”
"Này này này, cậu ta không thể ở lại nơi này, cậu ta cũng không thể sa đọa ở
chỗ này, ngài Luther, thân phận của cậu ta không bình thường."
"Ta cho rằng mọi người hẳn là đều bình đẳng, Karen, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ngài nói không sai."
"Bình đẳng trên phương diện nhân cách và bình đẳng trong hiện thực chả nhẽ
đều giống nhau sao, ngài Luther, nếu ngài dám lựa chọn để cậu ta ở lại nơi này,
ngài sẽ hối hận, đến lúc đó sẽ có một lão già chạy tới đây, lật tung nơi này."
"Đến lúc đó thật sự có thể như vậy?"
"Đương nhiên, cậu ta không phải cô nhi, cậu ta có một cái gia tộc hạnh phúc,
cậu ta còn có một vị hôn thê, cậu ta vẫn còn chưa kết hôn, đương nhiên, quan
trọng nhất chính là, cậu ta còn có một người ông nội vô cùng thương yêu cậu
ta."
"Thế nhưng mà đến lúc đó, ta cũng đã chết rồi, đây không phải là điều mà chính
ngươi vừa nói sao, Neo?"
"Vừa nãy cậu ta đã cứu ta, cho nên bây giờ đến lượt ta cứu lại, ngài Luther, ngài
vẫn nên chọn ta đi, là ta dẫn cậu ta vào nghề, ta còn là cấp trên cũ, không thể
nào để cho ta ra ngoài, còn cậu ta ở lại chỗ này để thối rữa và mê mang vĩnh
viễn."
Luther lắc đầu, nói: "Vận mệnh không có cho ta cơ hội để lựa chọn, cho nên ta
cũng không có lựa chọn cơ hội cho các ngươi."
"Vậy là ngài đang buộc ta phải phát cáu rồi?" Neo siết chặt nắm đấm, "Có tin ta
trực tiếp lật bàn ở chỗ này không?"
Luther nghe vậy, khẽ gọi một tiếng: "Bé con."
Đứa bé trai cổ đỏ lúc này ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng gào thét với Neo.
Luther tiên sinh cười: "Rất xin lỗi, ô nhiễm ở nơi này thật sự là quá nồng đậm,
ánh sáng không thể soi chiếu, máu cũng không thấm vào được."
"Ta chỉ có thể cho rằng, ngài đang tức giận cậu ta."
"Được rồi, ta thừa nhận."
Luther đứng lên khỏi ghế, cơ thể từ phần đầu trở xuống, lúc này đều đang nhúc
nhích, những thứ vật chất hôi thối màu đen giống như là là dầu hỏa đậm đặc,
càng không ngừng chảy tràn ra rồi bị hút ngược trở vào, có hoạt tính rõ ràng.
Đây là cơ thể mà Thần đã từng sử dụng, cơ thể này, mới là nguồn ô nhiễm lớn
nhất.
Đứa bé trai cổ đỏ lúc này nhìn xem Luther, trong mắt lộ ra vẻ tham lam khát
vọng
Luther duỗi tay ra, nếu như cái tay kia còn có thể gọi là tay, chất lỏng màu đen
không ngừng kéo dài, từ từ đến gần Karen.
"Chúng ta trốn đi." Neo nói, "Đừng tin lời nói nhảm của hắn."
Karen hồi đáp: "Hắn đang nói sự thật."
"Cho nên, cậu đang muốn làm gì vậy? Cố ý hi sinh chính mình để cứu vớt mọi
người, cậu muốn thử trải nghiệm cái loại khoái cảm khi "Vù" một tiếng vút lên
trên trời trở nên vĩ đại sao?"
Karen lắc đầu.
"Cậu sẽ hối hận, Karen."
Karen phát ra một tiếng thở dài: "Bây giờ ta đã hối hận."
"Hối hận thì tốt, bây giờ chúng ta còn có thể phản kháng."
"Nhưng mà là do chính ta viết tên của mình lên, nếu như ngày đó ta không xúc
động như vậy, không viết thêm tên của mình vào, sẽ không có chuyện ngày hôm
nay, ta cũng rất không thích loại tình tiết hy sinh một người cứu vớt mọi người
này, ta cảm thấy cực kỳ rập khuôn.
Nhưng không có cách nào, rập khuôn thì rập khuôn đi, đây chính là cuộc sống."
Neo hít sâu một hơi, khi hắn muốn ra tay, lại phát hiện bốn phía xung quanh
này, bị một vách ngăn cản lại.
"Này! này! Này! Mẹ nó!!!"
Luther đi tới trước mặt Karen, nói: "Thật ra trong lòng ta thật sự có tư tâm, bởi
vì bản thân ta từ khi sinh ra, ta vẫn đang thừa nhận sự đau đớn rất lớn, ta rất chờ
mong có người có thể tiếp nhận ta, ta cũng chờ mong có thể giao lại phần trách
nhiệm này. Ta tán thành lời mà Neo nói, ta chết đi, có thể xem như không còn
nhìn thấy gì cả.
Nhưng mà ngươi có vẻ yên tĩnh hơn so với trong tưởng tượng của ta rất nhiều,
có thể nói cho ta biết là vì sao không?"
"Bởi vì, đã đói đến không còn sức lực đi giãy dụa, thậm chí không còn sức lực
để nói chuyện."
"Ha ha, câu trả lời rất tuyệt, vậy chúng ta, hãy bắt đầu đi."
Tay của Luther, rốt cục chạm đến mặt Karen, từng đường vân màu đen dần dần
khuếch tán ra trên mặt Karen giống như là mạng nhện.
"Tín đồ các ngươi thích treo Giáo điều ở bên miệng, ta muốn hỏi ngươi, Karen,
tình huống hôm nay, Thần Giáo các ngươi đã dạy cho các ngươi phải làm như
thế nào chưa?"
"Cực kỳ đáng tiếc, ngài cũng chưa từng đọc Ánh Sáng Trật Tự, Thần Trật Tự
sáng tạo ra Trật Tự Thần Giáo, từng tự mình san bằng Nơi chôn cất của Thần."
"Nơi chôn cất của Thần?"
"Một nơi chôn cất rất nhiều vị Thần đã ngã xuống giống như Thần của ngài."
"A, trời ạ, vậy thì nơi đó quả là một nơi vô cùng đáng sợ, nhưng thật sự là đáng
tiếc, nếu lại có một cơ hội cuối cùng, ta sẽ không đi đọc báo, ta chắc chắn sẽ
đọc điển tích của Thần Giáo các ngươi.
Có điều, ta tin tưởng, Thần mà các ngươi tín ngưỡng, sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì
những chuyện mà người làm hôm nay."