Số 13 Phố Mink

Chương 2364

"Bởi vì bé Karen của ta thật sự trở về, meo!" Pall dùng vuốt mèo xoa xoa nước

mắt, lộ ra nụ cười.

"Ta chưa bao giờ cảm thấy hắn sẽ chết." Connor lắc đầu, cầm vòi phun, "Còn

có, ta cảm thấy bây giờ không phải là là lúc tắm rửa."

"Một người phụ nữ, khi đối mặt người mà mình coi trọng, cuối cùng sẽ vô thức

để cho mình giữ sự đoan trang và đúng mực.”

"Lúc giao phối cũng giống vậy sao?"

"Ngươi thấy cái này từ chỗ nào?"

"Có mấy cặp vợ chồng thần quan ở lầu hai."

"Lần sau không được nhìn lén cái này."

"Ta không nhìn lén, tiếng của bọn họ quá lớn."

"Được rồi, trước hết giúp ta tắm rửa, ta phải vội ra ngoài để giúp bé Karen của

ta."

Connor cầm lấy vòi phun, trước hết xối ướt mình, sau đó xối cho Pall, ngay sau

đó cùng nhau chà xà phòng.

"Sao dùng nhiều xà phòng thế, vậy sẽ tốn rất nhiều thời gian!"

"Ta biết, ta cố ý."

Neo vốn là muốn vào phòng tắm dội rửa vết máu trên người, thế nhưng là bị

mèo chiếm trước.

Hắn cũng không kén chọn, dứt khoát đi vào nhà bếp, tìm một cái bát lớn, vặn

nước từ bồn rửa bát rồi xối lên người.

Một cái người bị lột da đang không ngừng giãy dụa trong nhà bếp, còn cầm

nước rửa bát mà chà lên người mình, cảnh tượng này có thể nói là khá kinh dị.

Karen đứng ở cửa phòng bếp nhìn hắn.

Neo nói: "Nhìn cái gì, muốn cắt một miếng xuống để chút nữa cho cậu làm

sashimi không?"

Karen lắc đầu.

Neo giặt xong, chỉ thấy hai tay của hắn vươn lên, nhắm mắt lại, phát ra tiếng

ngáp giống như vừa rời giường lúc sáng sớm.

Làn da mới, đã mọc lại.

Karen đưa đến một bộ quần áo khác, Neo tiếp nhận, vừa mặc vừa nói: "Cậu có

biết trong khoảng thời gian này ta đau khổ nhất là vì cái gì không?"

"Bắt chước ta?"

"Chỉ bắt chước cậu mà thôi thì cũng không lớn, khó khăn là còn phải bắt chước

cái vẻ đúng mực, nói thật, có thể sống đến bây giờ cũng không dễ dàng, cậu là

làm sao làm được?"

"Quen thuộc rồi."

"Vậy cậu biết trong khoảng thời gian này ta mong đợi nhất là cái gì không?"

"Ta còn sống trở về?"

"Sau cái này một bước."

Neo đi ra khỏi phòng bếp, lấy một cuộn băng vải lớn từ đằng sau ghế sô pha

trong phòng khách ra: "Đến, đến lượt cậu quấn băng vải."

"Có cần thiết sao?"

"Cậu có biết mỗi ngày có bao nhiêu người tới thăm cậu sao? Cậu có biết lần này

có bao nhiêu nhân vật lớn từ những đại khu khác cố ý tới thăm hỏi cậu sao? Ta

cũng đã "Chết" mà cũng không có nhiều người tới thăm ta như vậy."

"Dù gì thì ngài đã chết, mà ta còn sống."

"Quả là vậy, con người thời này mà, đều sống vô cùng hiện thực, đúng, cậu đã

thông báo cho đám thuộc hạ của mình hay chưa?"

"Đã thông báo, Kevin giúp ta gọi điện thoại."

Neo quay đầu, vừa lúc trông thấy con chó vàng gác điện thoại lại.

Karen trở lại trong phòng ngủ, lột bỏ quần áo, bắt đầu quấn băng vải lên người,

Neo đứng ngoài gõ cửa một cái, hỏi: "Có cần ta hỗ trợ hay không?"

"Không cần."

Một lát sau, Karen đã quấn xong băng vải đi ra.

Neo quan sát từ trên xuống dưới một chút, cảm khái nói: "Thì ra trong lúc đó, ta

khó coi đến như vậy."

Karen nhắc nhở: "Ngài cần phải chú ý đến hình tượng của mình một chút."

Neo sờ lên chiếc nhẫn của Lemar, biến thành bộ dáng của một người đàn ông

trung niên, lúc ngồi xuống ở trên ghế sa lon, Neo hỏi: "Cơ thể mới có thể thay

đổi bộ dáng không?"

"Ừm?"

"Ý của ta là lúc cơ thể được tái tạo lại, có thể thay đổi bộ dáng không, ví như có

thể làm một chút xíu điều chỉnh ở khu vực nhỏ nào đó."

"Ta không có cái nhu cầu này."

"Ha ha." Neo giơ lên ngón tay giữa với Karen, "Nhưng mà xem ra ta phải đi tìm

một bộ da mới, tự thiết kế cho mình một hình tượng thật tốt, cậu có đề nghị gì

không?"

"Đừng chọn mặt nạ nữ là được."

Lúc này, bên ngoài có bước chân truyền đến, Kevin vốn đang nằm trên đệm lập

tức đứng dậy chạy tới, chân chó quơ một hồi, khóa cửa đã được mở ra.

Đi vào đầu tiên là Wilker, Wilker nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên xa

lạ ngồi trên ghế, nhún vai.

Ngay sau đó là Ventura, Muri, Leon và Philomena, bọn họ đi vào có người rót

nước, có người tìm chỗ ngồi xuống trò chuyện với nhau.

Hiển nhiên, bọn họ cũng đều biết trước "Karen" bị quấn trong băng vải là ai giả

trang, đối với chuyện này, Neo cũng không có giấu diếm bọn họ, bởi vì bọn họ

là tín đồ trực hệ của Karen.

Tín niệm của mọi người đều nhất trí với nhau, đó chính là Karen nhất định có

thể trở về, nhờ vào Alfred mỗi ngày đều tiến hành việc giáo dục tư tưởng, cho

nên mọi người cũng không có quá nhiều cảm xúc bi thương.

Alfred là người cuối cùng bước vào, trong tay cầm gói thuốc lá thơm.

Sau khi đi vào, Alfred trực tiếp hướng quỳ xuống với người bị quấn băng vải

ngồi trên ghế sô pha.

Cái động tác này, khiến người khác đều ngây ngẩn cả người.

Alfred hít sâu một hơi, ngẩng đầu, nói: "Thiếu gia, ta đã biết ngài nhất định có

thể bình an trở về, bất kỳ gian nguy gì, đều đã định sẵn chỉ có thể trở thành bàn

đạp để ngài trở nên thêm vĩ đại."

Wilker lập tức hướng ánh mắt về phía người đàn ông trung niên kia, sau đó lại

rơi vào trên thân người quấn băng vải.

Giờ khắc này, dưới mông cậu ta giống như là gắn lò xo, trực tiếp bật lên, quỳ

một gối trên đất, tay phải nắm quyền, đặt trước ngực mình:

"Cung nghênh ngài trở về!"

Wilker là người hoảng hốt nhất, bởi vì lúc ở trong hang động, là cậu ta đã ra

lệnh cho tất cả mọi người rút lui.

Mặc dù cậu ta biết rằng việc mình làm là đúng, là lựa chọn thích hợp nhất trong

tình huống đó, nhưng một số thời điểm, làm chuyện đúng cũng không nhất định

sẽ có kết quả tốt nhất.

Những người khác cuối cùng cũng hiểu ra, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, tất cả đều

quỳ một chân xuống hướng về phía Karen:

"Cung nghênh ngài trở về!"

"Cung nghênh ngài trở về!"

Neo ngồi ở trên ghế sa lon làm bộ đứng người lên, vừa sửa sang lại quần áo của

mình vừa trêu chọc nói: "Có cần ta tham gia chung luôn không, quỳ luôn một

thể?"

Karen đáp lại nói: "Vậy để ta cũng tham gia chứ?"

Alfred nghe nói như thế, lập tức dẫn đầu mọi người đứng dậy, những người

khác cũng nhao nhao đứng lên.

Lúc trước Karen đã từng dặn dò nhiều lần, trong cái đoàn đội này của mình,

không cần phải quỳ tới quỳ lui.

Chỉ có điều là trong lúc xúc động, lại thêm thời điểm đặc biệt này, không quỳ

một chút thì không cách nào lộ ra vẻ tôn trọng, cảm xúc đến, cũng nên thông

qua một chút phương thức để tiến hành biểu đạt.

"Tất cả mọi người đều ngồi đi."

"Vâng."

"Vâng."

Có người đi rót nước, có người đi lấy nước đá, có người đi cắt hoa quả, có

người đi chuẩn bị trà bánh, có người đi mở hương thuốc lá.

Chỉ có Philomena là thật sự ngồi xuống.

Connor lúc này đội Pall trên đầu mà bước ra khỏi phòng tắm, Pall nhảy tới ngồi

trên bờ vai Karen, cái đuôi mèo không ngừng lay động, nhè nhẹ vỗ lấy cổ

Karen.

"Hay là để ta bế cô?"

Pall lắc đầu nói: "Không tốt meo, kế tiếp cần nói chính sự, cậu nhìn con chó ngu

xem." Kevin ngồi trên thảm đã lấy cái gọng kính của mình ra, dáng vẻ học giả
Bình Luận (0)
Comment