"Lão ta còn không biết xấu hổ mà chống nạnh thở dài, lão già này, cũng không
biết đã bao lâu chưa dùng qua eo."
Trước cửa sổ lầu ba của lâu đài cổ, phu nhân Đường Lệ đang nhìn chồng mình
mang theo một đám người bận rộn ở phía dưới.
"Lão phu nhân, mời uống trà." Eunice nhận lấy tách trà từ hầu gái ngoài cửa,
sau đó tự mình đưa đến mặt trước phu nhân Đường Lệ.
Phu nhân Đường Lệ quay đầu, nhìn xem Eunice, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp,
tiếp nhận tách trà đồng thời còn đặt một cái vòng tay bạc vào trong tay cô.
"Cảm tạ lão phu nhân ban thưởng."
Eunice không có từ chối, trực tiếp đeo vòng tay lên trước mặt lão phu nhân, cô
biết, đây là một món Thánh khí, vốn đã là cấp 5 trong hệ thống tín ngưỡng gia
tộc, lại sắp có xu thế đột phá đến cấp 6, có thể cảm ứng rõ ràng được sóng năng
lượng chứa trong vòng tay.
"Lúc ta mang thai, đeo nó trên người, tốt cho cơ thể, cũng có thể phòng ngừa
một chút va chạm."
"Được rồi, cháu đã nhớ kỹ."
"Ha ha."
Phu nhân Đường Lệ là đột nhiên xuất hiện trong phòng ngủ Eunice, lại cực kỳ
ngay thẳng nói cho Eunice, mình là trưởng bối của Karen.
Kết quả cái này cô gái trẻ tuổi không có chút nào bối rối, rất là bình tĩnh tiếp
nhận sự xuất hiện của mình, còn dâng trà nước.
Dáng dấp rất xinh đẹp, tư thái rất không tệ, có thể thấy được là một cô gái có
tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, còn rất hiểu cách xử sự làm người.
Về phần hệ thống tín ngưỡng gia tộc, huyết thống, thiên phú, những thứ này,
phu nhân Đường Lệ vốn không thèm đếm xỉa đến, bà ấy không thiếu, cho nên
hoàn toàn không thèm để ý cái này.
Đứa cháu ngoại này của mình, ánh mắt chọn vợ quả thật rất giống với ông nội
nó.
A, không đúng, cái đứa cháu dâu trước mắt này giống như là do ông nội Karen
tự mình lựa chọn.
Cho nên, cái này có thể nói rõ điều gì?
Nói rõ rằng phương thức Dis chọn lựa người yêu bây giờ so với lúc tuổi trẻ, vẫn
là giống nhau như đúc?
Cũng đúng, với cái tính tình bướng bỉnh khó ưa kia của mình, có lẽ là chỉ có lão
già Deron kia có thể bao dung mình vô điều kiện.
"Thường nghe Karen nhấc đến cháu, nó thế nhưng là cứ luôn treo vị hôn thê của
mình ở bên miệng."
Eunice nghe vậy nở nụ cười, nói: "Là do cháu mất lễ phép, lẽ ra cháu nên đến
nhà để thăm hỏi ngài."
"Được rồi, không cần, công việc của nó bây giờ bận bịu, cũng cực kỳ nguy
hiểm."
"Cháu biết, cháu sẽ không để cho anh ấy phân tâm."
"Ta không phải là có ý này, ta nói là, trong vòng hai năm này, việc mà nó cần
phải làm tương đối nhiều, chỉ sau khi xử lý xong chuyện trước mắt thì hai đứa
mới có thể thật sự sống an nhàn, a, được rồi, đạo lý này chắc cháu cũng hiểu."
"Đúng, cháu biết trên người anh ấy có rất nhiều gánh nặng."
"Ai."
Phu nhân Đường Lệ nhấp một ngụm trà, lại nhìn về phía chồng mình đang bận
rộn ngoài cửa sổ.
Chồng mình cứ thế mà vui vẻ, lão ta vẫn cho rằng Karen lúc trước còn sống ra
khỏi hang động, chỉ có điều bản thân bị trọng thương, cho nên ông ta lo lắng
chính là tình huống phục hồi cơ thể của Karen;
Mà mình thì sao, phải lo lắng đề phòng gần nửa tháng, trong đêm khóc thầm
nhiều lần, lo lắng lỡ như Karen thật sự không về được thì làm sao bây giờ.
Tên kia, dù trên người quấn đầy băng vải, ô nhiễm che giấu sự thăm dò, diễn
vai của Karen cho dù tốt, nhất cử nhất động ngay cả thói quen nói chuyện đều
giống nhau như đúc…
Thế nhưng mà mình sao có thể không nhận ra được cháu trai ruột của mình.
Có phải thật vậy hay không, có phải chính nó hay không, bà ấy chỉ cần lướt mắt
nhìn qua một cái là lập tức biết ngay.
Cho nên khuya ngày hôm trước, khi Karen gọi điện thoại tới, là bà ấy bắt máy,
lúc Karen hô lên "Bà ngoại", phu nhân Đường Lệ trực tiếp khóc.
Sau đó Karen nói đến chuyện muốn nhờ Deron, phu nhân Đường Lệ cũng
không thương lượng với chồng mình mà trực tiếp đáp ứng
Lão ta dám không đáp ứng? Bà đây chém chết lão!
Cháu ngoại cuối cùng vẫn còn sống mà trở về, niềm vui ấy đủ để phá tan tất cả
lý trí của bà ngoại.
Bà ấy cũng đi theo cùng, gặp vị hôn thê của Karen một lần nhưng thật ra là
thuận đường, chủ yếu là tới làm giám sát.
…
"Lần này, thật cảm tạ các vị đã dàn xếp."
"Không cần khách sáo, không cần khách sáo, mặc kệ là xem ở trên mặt của
ngươi hay vẫn là mặt mũi của Bộ trưởng Karen thì chúng ta đều cũng nên làm
vậy."
"Vậy đêm mai gặp?"
"Được rồi, đêm mai gặp."
Wilker đi ra từ trong văn phòng của Không Gian Phong Ấn, cậu ta vừa mới
hoàn thành việc dàn xếp.
Bộ trưởng Karen trên danh nghĩa cần mượn dùng sức mạnh của Thần khí để trị
liệu ô nhiễm trên cơ thể, xin phép sử dụng "Đàn hạc của Nữ Thần Mills".
Nhưng dưới tình huống bình thường, việc sử dụng Thần khí ngoại trừ cần tế đàn
tiếp dẫn đặc biệt ra, còn cần nhân viên tương quan của văn phòng Không Gian
Phong Ấn có mặt ở đó để giám sát, để phòng ngừa sức mạnh của Thần khí tràn
ra ngoài.
Mục đích của Wilker trong chuyến đi này, là dùng mặt mũi của mình cộng thêm
cà mặt mũi của Karen thậm chí là thầy minh.
Thầy Rasma của cậu ta mặc dù bị cao tầng định nghĩa là nhân vật đại biểu cho
Phái Thủ cựu, dẫn đến con đường thăng tiến của đứa học trò này không được
thuận lợi, nhưng trước đó khi Rasma còn là Đại tế tự, từng nhậm chức trong
Không Gian Phong Ấn, vẫn là còn lại một chút mối quan hệ.
Hiện tại, đứa học trò này của ông ta đến dùng.
"Đàn hạc của Nữ Thần Mills" không phải dùng để trị liệu ô nhiễm, mà là lấy ra
dùng lúc Thanh Tẩy thần bộc, cho nên làm sao có thể để cho người của Không
Gian Phong Ấn đến xem?
Còn tốt, Không Gian Phong Ấn vốn là có thu nhập thêm và phúc lợi khác, đó
chính là những ngành khác khi xin sử dụng Thần khí, thường thường sẽ dùng
làm thêm một ít chuyện, ví như là lấy danh nghĩa một cái hạng mục thí nghiệm
thật vất vả mới xin được một dụng cụ cấp cao, làm sao có thể thật sự đần độn
chỉ làm một cái hạng mục thì kết thúc đây? Chắc chắn là trong khoảng thời gian
cho phép, có thể làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu.