Philomena cúi đầu, nhìn xuống con chó vàng đang nằm ngửa trên sàn, toàn thân
co giật, miệng sùi bọt mép.
Là Tà Thần, cảm nhận của nó đối với khí tức Thần linh càng nhạy cảm hơn
người bình thường vô số lần, cho nên, sự rung động ở trong mắt của những
người xung quanh, ở trong mắt Kevin, đó chính là sự kinh hãi.
Cái loại ảo giác Dejavu Thần Ánh Sáng đang đứng ở trước mặt mình, thật sự là
quá mãnh liệt.
Philomena bế Kevin lên.
"Dùng chó! Dùng chó! Dùng chó!!!"
Alfred lớn tiếng hô hào, hắn thậm chí cũng không gọi tên Kevin hoặc tôn kính
gọi một tiếng ngài Ranedal.
Dù gì trong khoảng thời gian nguy cấp này, âm tiết càng ít tự nhiên càng tốt.
Philomena nhẹ gật đầu, lập tức bắt chân chó của Kevin, muốn đặt lên trên vai
của Karen.
Mà lúc này, Kevin vốn đang trong trạng thái "Đờ đẫn", cứ thế mà tỉnh lại!
Sau khi nó trừng lớn cặp mắt chó thì bắt đầu điên cuồng giãy dụa!
Các ngươi điên rồi à, thế mà muốn để cho ta đi đánh thức Trật Tự!
Nhưng mà, sự giãy dụa của Kevin trước mặt Philomena là phí công, cô cực kỳ
nghe lời, Alfred nói cái gì thì làm cái đó, cho nên cô không thèm để ý đến con
chó vàng đang kháng cự mãnh liệt, cưỡng ép đem chân chó, đặt ở trên bờ vai
Karen.
Vừa mới đụng vào,
Lập tức có phản ứng!
Trong chốc lát,
Không chỉ nghi thức Thanh Tẩy vốn sắp kết thúc đang được tiếp tục kéo dài,
thậm chí là ở trên đầu Karen, thế mà thật sự xuất hiện một con mắt to lớn!
Mặc dù nó đang nhắm, nhưng uy nghiêm mà nó tỏa ra, vẫn để người ta cảm
thấy kinh hãi như cũ.
Kevin vốn còn đang ra sức giãy dụa, thấy cảnh này, dừng việc giãy dụa, bên
trong mắt chó, nước mắt chảy tràn ra.
"Gâu gâu ~ "
Thần Trật Tự vậy mà để ý mình, mà lại, giống như nguyện ý nhìn mình một
chút.
Ở trước mắt Trật Tự, nó vẫn luôn hèn mọn, nó quỳ mọp dưới chân Trật Tự,
chứng kiến Thần Trật Tự xưng bá ở thời kì cuối kỷ nguyên, tình cảm của nó đối
với Trật Tự, cũng là phức tạp, nó biết ơn Trật Tự đã giữ lời hứa, mà lại cho dù
Thần Trật Tự trấn áp nó, thật ra trong lòng nó cũng chưa hề hận vị kia.
Không phải không dám hận … mà là không muốn hận.
Toàn bộ đám người Ventura, Muri quỳ mọp xuống, cùng kêu lên: "Ca ngợi Trật
Tự!"
Cảm giác áp lực mặc dù vô cùng mãnh liệt, nhưng khí tức Trật Tự nồng đậm
vẫn là để bọn họ cảm thấy thoải mái dễ chịu.
"Mẹ nó!"
Neo mắng một tiếng, quỳ một chân trên đất, sau đó một cái chân khác cũng từ
từ quỳ xuống.
Là một "Tín đồ dị giáo", khi đối mặt với Con Mắt Trật Tự kia cảm giác bị trấn
áp kia, thật là quá mãnh liệt.
Giống như là lúc trước khi khí tức của Ánh Sáng xuất hiện, tín đồ Trật Tự cũng
chỉ có thể quỳ mọp xuống, đại ca nhà mình, đương nhiên càng dễ thân thiết hơn
một chút, khí thế nghiền ép đối với người ngoài, thì càng mạnh hơn một chút.
Neo muốn phản kháng, muốn chống lại, nhưng đột nhiên, hắn nghi ngờ, mình
tại sao muốn chống lại uy nghiêm của Trật Tự?
Cùng lúc đó, sâu trong phòng đọc sách nơi linh hồn Neo, thần quan Trật Tự Neo
đang yên lặng hành lễ, không tiếp tục để ý tới Giáo Hoàng Điên đang đứng gào
thét bên cạnh.
Sự lẫn lộn và nghi ngờ ngắn ngủi ở trên tư duy nhận thức của chủ thể, để thần
quan Trật Tự Neo tạm thời mất đi năng lực trông chừng những người khác.
Neo quỳ rạp trên đất, trên da mặt bắt đầu nhẹ run rẩy, đây là biểu hiện khi nhân
cách bắt đầu thay đổi.
Alfred cũng rất ngạc nhiên nhìn xem Con Mắt Trật Tự vừa xuất hiện này;
Ha ha ha, thế mà thật sự có thể, thế mà thật sự có thể.
Mở ra, mở ra, mở ra đi!
Sau khi chân chó của Kevin tiếp xúc với bả vai của mình, trong tầm mắt Karen,
xuất hiện một mảnh thảm cỏ xanh, nơi này có lâu đài nhỏ, có thú một sừng, có
các loại Tinh Linh nhỏ đáng yêu.
Nơi này, Karen đã từng đi qua, là một vùng thế giới nhỏ được phong ấn bên
trong Trật Tự Thần Điện, anh còn từng nướng cá ở chỗ này, chỉ có điều là
hướng dẫn viên của chuyến đi đó bây giờ đã đi đày rồi.
Trên bậc thang, có một bé gái đáng yêu đang ngồi, cô bé mỉm cười đùa bỡn cái
phiếu tên sách tinh xảo trong tay, khóe mắt còn lưu lại chút nước mắt, chắc hẳn
là vừa khóc xong, nhưng bây giờ đã tâm trạng đã tốt hơn.
Lúc này, một âm thanh truyền đến từ phía sau lưng:
"Ngài vĩ đại …Việc ngài dặn dò ta, ta đã hoàn thành … Ngài vĩ đại… phải
chăng…phải chăng…
Karen "Khẽ nhíu mày", anh không thích nghe cách nói chuyện mệt mỏi này.
Ankara thè lưỡi với cái người đang quỳ sát kia, hỏi: "Ngươi tên là gì, Thần linh
nhỏ."
"Ta tên là Ranedal … Thưa ngài Ankara tôn kính."
"Ranedal, haha, ta viết tên của ngươi lên trên cái phiếu tên sách này có được
hay không? Đây là món quà mà cha mới đưa cho ta đó."
"Bụp!"
Cái trán của Ranedal trực tiếp chạm đất, cả người run rẩy.
"Không, không, thưa ngài Ankara, xin ngài tuyệt đối không nên, tuyệt đối
không nên..."
Cái phiếu tên sách kia, là chuyên dùng để viết tên của Thần, Thần linh xuất hiện
ở phía trên, đều chắc chắn sẽ tiêu đời.
Vừa lúc này ánh nắng soi sáng nơi này, chiếu ở trên cái đầu trọc kia, để nó lấp
lánh rạng rỡ.
"A a a a, chơi vui, chơi vui." Ankara nở nụ cười, "Ranedal, cái đầu trọc của
ngươi, chơi thật vui, ngươi vì sao mà không mọc tóc thế?"
"Bởi vì nó có thể để cho ngài vui vẻ, thưa ngài Ankara."
"Haha."
“Karen” cũng không quay đầu lại, hỏi: "Chuyện được dặn dò đã hoàn thành?"
"Đúng vậy, thưa ngài vĩ đại, ta … ta đã hoàn thành."
"Sau đó thì sao?"
"Ngài … ngài vĩ đại … ngài quên rồi sao?"
“Karen” bất mãn nói: "Ta có từng đáp ứng với ngươi chuyện gì hay không?"
"Ngài…" Ranedal hít sâu một hơi, hắn không dám tiếp tục nhắc nhở, bởi vì vị
này, có lẽ chỉ là đang cảnh cáo mình, là một Thần linh cấp thấp, hắn làm sao có
thể có tư cách đi nói điều kiện với Chủ Thần, nhất là …vị đáng sợ trước mắt
này.
"Không … ta chỉ là đến nói cho ngài, việc ngày dặn dò ta đã hoàn thành, ngài
còn có chuyện gì khác cần dặn dò sao?"
"Ta đáp ứng ngươi cái gì?"