Các bạn học đang ngồi đều dùng ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác mà
nhìn về phía Karen đang ngồi ở hàng sau cùng.
Karen giật mình, trách không được mọi người không ngồi ở đằng sau, thì ra cái
lớp học này có truyền thống như thế.
"Bạn học kia, mời xuống đây." Nữ giáo sư vừa chỉ chỉ Karen, "Ta cảm thấy vị
bạn học này chắc là đang chủ động muốn thử.”
Trong lớp học của ta mà còn dám ngồi tít đằng sau như vậy sao?
Karen đứng người lên, ra khỏi vị trí của mình, hướng bục giảng đi đến.
Anh không che mặt, cũng không mang mặt nạ, lúc trước tự ngồi một mình trong
góc đằng sau cần thần bào che lấp một chút, bây giờ đến khi đi xuống đã có học
sinh nhận ra Karen.
Có mấy nữ sinh che miệng lại, mở to hai mắt nhìn; cũng có nam sinh hai tay
nắm chặt, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Nữ giáo sư cũng phát hiện phản ứng dị thường của một ít học sinh, nhưng mà
giáo viên nhất là những người lớn tuổi, tin tức mà họ chú ý đến giống như
người trẻ, bà ấy không nhận ra được Karen, chỉ là cười nói:
"Vị bạn học này cực kỳ đẹp trai nhỉ, ngồi một mình đằng sau là vì sợ bị quấy rối
sao, ha ha."
Karen đi đến trước mặt nữ giáo sư, nói: "Rất xin lỗi, ta cũng không biết lớp học
này của ngài có truyền thống như thế.”
"Bạn học đây thường xuyên trốn học sao?"
"Không, ta không có, ta là đang học tại chức."
"A, vậy thì khó trách, ha ha, xem như một lần trải nghiệm đặc biệt đi, yên tâm,
không nguy hiểm gì, ngược lại sẽ có chút niềm vui thú."
"Được rồi, thưa giáo sư."
Sau khi Karen bước xuống, bộ xương khô lại bắt đầu nâng bút nhanh chóng hội
họa, rất nhanh, cảnh tượng trong phòng học xuất hiện, ngay sau đó, hình vẽ của
các học sinh xuất hiện, sau đó là trên bục giảng ….
Góc nhìn của bức tranh này, hẳn là đứng ở cửa phòng học mà quan sát.
Rốt cục, vẽ ra Karen.
Không ai để ý đến, lúc bộ xương khô vẽ Karen, tay cầm bút vẽ, hơi có chút run
rẩy.
Vị trí xuất hiện của Karen là ở cửa phòng học, quay mặt hành lễ với toàn bộ
thầy và trò trong phòng học.
"Bây giờ ta cần làm gì?" Karen hỏi.
Nữ giáo sư mỉm cười nói: "Không, cậu không cần làm gì cả, cố gắng biểu hiện
tự nhiên một chút là được."
Nói xong, nữ giáo sư quay người mặt hướng về tất cả học sinh, nói: "Mọi người
có thể từ từchờ đợi, không cần quá lâu, cũng sẽ không quá giờ học, bởi vì trong
bức tranh, mọi người đều đang ở đây, chứng minh lúc tiên đoán thực hiện, còn
chưa tan học."
Nhưng mà cảnh tượng mà nữ giáo sư dự đoán và mọi người cùng trông chờ
cũng không xuất hiện, cái này khiến bà ấy không khỏi hoài nghi bài giảng của
mình có phải chưa được chuẩn bị tốt hay không.
Theo lý thuyết, lúc này các học sinh hẳn là đang cực kỳ kích động nhiệt liệt hi
vọng tiên đoán trở thành sự thật mới đúng.
Trên thực tế, là bởi vì thân phận Karen bị nhận ra, các học sinh phía dưới bắt
đầu truyền tai nhau, trên cơ bản mọi người đều biết người "Bạn học" trẻ tuổi
trước mặt này là ai, sự chú ý của mọi người thật ra đã đi xa khỏi phòng học.
Đã có người chuẩn bị xong giấy bút chuẩn bị đợi chút nữa sau khi tan học đến
xin chữ ký, đã có người gấp giấy thuật pháp, chuẩn bị thả quạ đen đi thông báo
cho bạn bè của mình tranh thủ thời gian sang đây để thấy Karen.
Karen đối với bọn họ, còn không phải chỉ đơn giản giống như các ngôi sao đi
vào trong trường học mà khiến mọi người phải trầm trồ thốt ra một tiếng “wow”
thôi, vậy thì quá cấp thấp.
Phải biết rằng nơi này là đại học Trật Tự, ngoại trừ du học sinh, học sinh trao
đổi ra, phần lớn đều là tín đồ Trật Tự, bọn họ sau khi tốt nghiệp, tất nhiên cũng
sẽ công tác trong Thần Giáo, đại học đúng là phân chia ngành học, nhưng trên
bản chất mà nói, Karen và tất cả mọi người, đều là một "Hệ".
Cho nên loại cảm giác "Sùng bái" và "Ưa thích" này, sẽ càng thêm mãnh liệt
hơn.
…
"Ta là kẻ ngu, ta là kẻ ngu, ta là kẻ ngu! Đáng chết, ghê tởm, nhưng mà …."
Marvalho vừa mút vết thương trên ngón tay của mình vừa thở phì phò mà bước
chân trong hành lang, hắn muốn đi tìm Karen uống rượu, bởi vì hắn bây giờ cực
kỳ khó chịu, gương mặt đỏ đến cực hạn.
Sau khi tiễn Karen đi, hắn quay về nhà Sidrod.
Hắn nhìn thấy Gaspol đang dọn dẹp chén đĩa bị vỡ, ngón tay của cô ta, vậy mà
chảy máu!
Hắn lập tức bước đến, hỏi cô ta có đau hay không.
Gaspol không nói lời nào.
Sau đó, Marvalho làm ra hành động mà chính hắn bây giờ suy nghĩ lại đều cảm
thấy ngu xuẩn đến cực độ, hắn vậy mà cũng nhặt lên một mảnh vỡ, cắt ngón tay
của mình, nói với Gaspol:
"A, vẫn ổn, cũng không đau lắm.”
Sau đó, Gaspol dùng một loại ánh mắt cực kỳ khiếp sợ nhìn hắn.
A a a!!!
Karen nói đúng, con mẹ nó chứ có phải đầu óc của mình có bệnh rồi hay không!
Marvalho giống như chạy trốn mà lao ra khỏi cái nhà kia, hóa thành khói đen,
tiến vào khu phòng học, hắn nhớ kỹ Karen học lớp nào, cho nên đang tìm kiếm
thời khóa biểu dán ngoài phòng học.
Rốt cục thì cũng tìm được.
Marvalho hiện ra cơ thể từ trong làn khói đen, đứng ngoài cửa, ngoắc ngoắc
Karen lúc này đang đứng trên bục giảng, rất dễ thấy:
"Karen, lại đây!"
Karen đi tới cửa, hỏi Marvalho: "Ngài sao thế?"
"Mắc cỡ chết, thật là quá mất mặt! Ngươi bây giờ đi theo ta uống rượu đi, nếu
không đêm nay ta cũng không dám vác mặt đến gặp cô ta, ngươi cũng không
biết ta rốt cuộc đã làm một chuyện ngu xuẩn đến dường nào đâu."
Lúc này, nữ giáo sư nhìn thấy Marvalho mặc thần bào Thần tử đứng ngoài cửa,
trên mặt lập tức mặt lộ vẻ kinh ngạc, hoảng sợ nói: "Ngài Thần tử!"
Những học sinh khác thấy thế cũng nhao nhao đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, thần
bào của mọi người đều là màu đen chủ đạo, mà thần bào khảm viền vàng, chỉ có
một bộ phận thiểu số người mới có thể mặc.
Trong Thần Giáo, thân phận Thần tử, không thể nghi ngờ là vô cùng cao quý,
bởi vì trên một mức độ nhất định, Thần tử là hóa thân của Thần linh.
"Bái kiến Thần tử!"
Trong phòng học, toàn thể thầy trò mặt hướng ra ngoài cửa, quỳ lạy hành lễ với
Marvalho đang đứng bên cạnh Karen.