Karen để quyển sách trên tay xuống, Connor nằm ở cuối giường, chuẩn bị xong
tư thế ngủ, gối đầu lên tay của mình.
Không cần lo lắng cái tư thế này có thể để cho tay của Connor bị tê khi thức dậy
hay không, bởi vì xem như một chiếc xe tải chạy chèn qua người thì đối với cô
bé cũng chỉ như là muỗi đốt một cái.
Tắt đèn, ngủ.
Thời gian ngủ không hề dài, nhưng chất lượng rất tốt, lúc rời giường tắm vòi
sen và rửa mặt, Karen lại kiên định thêm với quyết định tạm thời không động
đến cái thanh Lưỡi Hái Chiến Tranh kia.
Connor vẫn còn tiếp tục ngủ, lúc Karen bước ra cửa, Philomena đã sớm chờ ở
ngoài, tự giác chuẩn bị đi vào thay ca chăm nom trẻ em.
Richard thì cùng đi dùng bữa sáng với Karen, trong phòng ăn, đám thầy trò kia
còn không có rời đi, uống say tê liệt ngã xuống tại chỗ, con cua lớn ở ngoài kia
vẫn duy trì tư thế từ đêm hôm qua.
Trong lúc dùng cơm, Karen ra hiệu Richard chuẩn bị thêm cho mình vài thứ để
mang đến lớp.
Sau đó, Karen mang theo một cái túi nhỏ, đeo trên mặt một cái mặt nạ đi vào
sân trường, anh không có để cho Richard đi theo, bởi vì hôm nay Richard phải
rời khỏi đây, đi mướn trước phòng ở một khách sạn bên ngoài điểm tập hợp của
Đoàn điều tra, xem như là trạm dừng chân trước.
Vẫn là tiết học Triết Học Thần Sử, vẫn là trong nhóm người đầu tiên bước vào
phòng học.
Lần này Karen không có ngồi phía sau, mà là tìm một chỗ ở phía trước mà ngồi
xuống, những học sinh còn lại lần lượt đi vào, không ít người còn mang theo
một cái gối dựa nhỏ.
Tiết học còn chưa bắt đầu, hơn phân nửa người đã sớm chìm vào giấc mộng
đẹp, phản ứng theo thói quen thậm chí còn không cần dùng tới việc thôi miên.
Chờ đến khi tiếng chuông vang lên, Sidrod đi tới dùng giọng điệu nhẹ nhàng
thân thiết mà chào hỏi mọi người
“Buổi sáng tốt lành, các bạn học.”
Tất cả đều đã ngủ, ngoại trừ Karen, không có một người nào còn ngẩng đầu.
Thầy giáo già hài lòng ngồi xuống phía sau bàn giáo viên, vừa mở cặp của mình
ra vừa nhìn về phía Karen.
Karen đứng lên, rời khỏi vị trí, đi đến bên cạnh bục giảng rồi ngồi xuống, lấy ra
hai cái tách trà và một gói lá trà từ trong cái túi.
Sidrod cũng lấy ra hai cái tách trà và một gói lá trà.
Sidrod lấy xì gà ra, Karen lấy ra thuốc lá của Lôi Đình Thần Giáo.
“Cái này quá mạnh, nếu hút thì ta cũng sẽ ngủ mê mang.” Sidrod vội vàng từ
chối, “Hút xì gà đi, bên trong có thảo dược.”
Karen gật đầu một cái.
Ngay sau đó, hai bên lại lấy ra điểm tâm dùng cho với trà mà mình mang theo,
theo thứ tự bày ra trên bục giảng.
Không có ra hiệu bằng ánh mắt, cái này chỉ đơn thuần là một sự ăn ý, bởi vì tất
cả mọi người rất chờ mong đối với tiệc trà hôm nay.
Nhất là sau khi Karen lấy xong đồ, đặt cái túi xuống, Sidrod thế mà lấy ra một
cái khung sắt nhỏ, thả hai khối tốc đốt than không khói vào, phía trên có đặt một
cái tách nhỏ bằng sứ, đây là dùng để chuẩn bị pha trà, lại còn bỏ thêm đường
đỏ, táo tàu, cẩu kỷ và nhãn nhục.
“Như thế nào?”
“Thưa thầy, ngài rất biết cách tận hưởng cuộc sống.”
“Đó là đương nhiên, cuộc sống giống như là một quyển sách đang đọc dở, để
tìm được cậu thì nên lật từ đầu quyển sách, mà muốn tìm tới ta, thì lật từ sau
đến sẽ dễ dàng hơn.
Người đã có tuổi, thật ra thì sẽ càng biết trân trọng và tận hưởng cuộc sống bây
giờ.
Nhưng mà cậu có lẽ càng hiểu hơn cả ta.”
Karen lắc đầu, nói: “Không dám nói như vậy.”
“Không có gì mà không dám, biết bao nhiêu người cả một đời đều trôi qua một
cách ngơ ngơ ngác ngác, còn có không ít người dùng phương thức trốn tránh
trách nhiệm truy cầu sự tự do ích kỷ để rồi nghĩ lầm mình đã sống một cách rõ
ràng.
Người trên đời này, có thể sống một cách rõ ràng trong mỗi giai đoạn của đời
mình, vô cùng hiếm.
Thần, thật ra cũng giống như vậy.
Từ Phe Vĩnh Hằng cho đến Phe Ánh Sáng rồi đến thời kì chủ ta xưng bá, không
ít thần linh nhiều lần chuyển đổi phe phái, cũng không phải chỉ đơn thuần là vì
lợi ích cá nhân, mà là sự thay đổi phát sinh trên mặt nhận thức...”
Bài giảng này kéo dài đến khi tan học.
Karen và Sidrod cùng nhau thu dọn đồ đạc trên bục giảng, sau khi đóng gói
xong xuôi, thầy trò hai người đứng dậy đi về phía cửa phòng học.
Sidrod búng tay một cái, vừa tiếng chuông tan học đồng thời vang lên.
Các bạn học ai nấy đều đã ngủ no say, bắt đầu điên cuồng chạy ra ngoài phòng
học tranh giành nhà vệ sinh.
Karen vừa cùng Sidrod đi xuống lầu vừa nói: “Vì cái gì trong khu phòng học lại
được thiết kế ít nhà vệ sinh như vậy?”
Sidrod trả lời: “Có lẽ là bởi vì lúc trước kia khi các vị tiên hiền thiết kế xây
dựng khu phòng học lúc, các học sinh đều thích trốn học.”
“A, thì ra là như thế.”
Kế tiếp, là thời gian học bù.
Sidrod dẫn theo Karen đi xuyên qua khu phòng học, lại đi xuyên qua khu sinh
hoạt truyền thống, sau khi đi qua một khu rừng cây trận pháp đầy sương mù thì
đi tới khu ký túc xá sớm đã bỏ hoang từ lâu.
“Ục ục...... Ục ục...... Ục ục......”
Bên trên rào chắn của ký túc xá, một đám chim giống như cú mèo đang đậu ở
đó nhìn xem người đến đây, phía dưới chồng lá rụng thật dày, tựa như cũng có
thứ quỷ dị nào đó đang di động.
Sidrod lấy ra một tấm lệnh bài xa xưa, đeo ở trước ngực, tiếp đó lại lấy ra một
tấm, đeo lên cho Karen, giới thiệu nói:
“Đây là thẻ học sinh năm đó.”
“Thật nặng.”
“Nghe nói ngoại trừ trong túc xá, ở những nơi khác nếu dám không đeo nó thì
sẽ bị trừ điểm, tính chất hẳn là giống như điểm học tập.”
“Bởi vì khi đó ở trường học cũng nguy hiểm sao?”
“Không phải, bởi vì hiệu trưởng của nhiệm kỳ đó đầu óc có vấn đề, thích đứng
trong phòng làm việc của hiệu trưởng mà nhìn xem các học sinh mang theo tấm
thẻ bài đi tới đi lui, tiếp đó người hiệu trưởng kia lại khá biết cách sống dưỡng
sinh, gần hai trăm tuổi mới chết.
Ta cảm thấy người hiệu trưởng kia nếu còn có thể kiên trì sống thêm, nói không
chừng thì ưu điểm về tuổi thọ của Trưởng Lão Thần Điện cũng sẽ không còn.”
Sau khi đeo lệnh bài lên, có thể rõ ràng cảm giác được những khí tức khác ở
bốn phía bắt đầu rời xa ngươi, hoàn cảnh nơi này, cũng bắt đầu đón nhận ngươi.
Karen cảm thấy, nếu như ngày nào đó Trật Tự Thần Giáo diệt vong, đại học
Trật Tự cũng hoang phế, nơi đây hẳn là sẽ biến thành một bí cảnh vô cùng nguy
hiểm, hấp dẫn từng nhóm nhà thám hiểm ở hậu thế đến đây để tìm đường chết.