Hiệu suất làm việc của căn phòng này vô cùng cao, sau khi dùng xong cơm
trưa, tất cả mọi người cúp học, ừm, ngoại trừ Ukonga, nhưng mà mặc dù hắn
đến phòng học, nhưng cũng không phải là để đi học.
Hắn có lòng tin lớn vô cùng với sức hút của mình, đồng thời, ba người khác
trong phòng ngủ có vẻ cũng biểu thị sự tán thành về việc này.
Điều này khiến Karen cũng không khỏi hoài nghi, thật chẳng lẽ chính là giới
hạn thấp nhất càng thấp cho nên giới hạn cao nhất cũng càng cao sao?
Karen vốn muốn đi theo Giáo Hoàng Điên và cùng Protaras đi chuẩn bị vật liệu
bố trí tế đàn, nhưng khi bước xuống dưới lầu, lúc chuẩn bị cùng bọn họ ra khỏi
cổng của khu ký túc xá, đột nhiên, toàn bộ những người và vật ở bên ngoài hàng
rào của khu ký túc xá đều chìm vào trạng thái đứng im.
Con ngươi của toàn bộ những sinh vật sống đều biến thành màu xanh lam, từ từ
quay đầu, nhìn chăm chú về hướng Karen.
Karen chỉ cảm thấy một cảm giác nhơm nhớp trên toàn cơ thể, giống như là lúc
ở trong hồ bơi chuẩn bị trèo lên bờ, cảm giác cơ thể đang rất nặng, nhưng nếu
như ngươi hơi dùng một chút sức lực thì cũng có thể bò lên.
Đồng thời, cạnh bên tai có tiếng nói của Sidrod đang văng vẳng:
Karen giật mình, thì ra giới hạn là ở chỗ này.
Mình có thể rời khỏi phòng ngủ kia, nhưng lại không thể khu ký túc xá này.
Không, không phải là không thể rời đi, mà là sau khi ra ngoài, thì sẽ trở về hiện
thực.
Karen lập tức thu hồi bước chân, lui trở về phía trong cổng ký túc xá.
Tất cả người và động vật ở phía ngoài, trong khoảnh khắc lại khôi phục trạng
thái bình thường.
Protaras và Giáo Hoàng Điên thì hơi nghi ngờ một chút mà quay đầu lại, nhìn
xem Karen.
Giáo Hoàng Điên hỏi: "Karen, sao thế?"
Protaras thì cười nói: "Sao vậy, là thấy lười nên không muốn đi sao?"
"A, ừm." Karen lộ ra nụ cười ngượng ngùng, "Ta nghĩ mình sẽ ở trong túc xá
chờ các ngươi trở về."
Protaras nói: "Ngươi có biết không, Ukonga đều gọi ngươi là cha rồi, nếu
chuyện này không thành công, ngươi hãy chuẩn bị tiếp nhận cơn giận của hắn
đi, ha ha."
Giáo Hoàng Điên nói: "Vậy thì ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi dưỡng sức đi, chúng
ta đi chuẩn bị là được."
"Vậy thì vất vả cho các ngươi rồi, rất xin lỗi."
Giáo Hoàng Điên khoát tay áo, mỉm cười nói: "Trò chơi này mọi người đều
cùng nhau tham gia, nào có cái gì là vất vả hay là không"
Chờ đến khi hai người họ đã đi xa, Karen hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn thoáng
qua cánh cổng khu ký túc xá.
Sidrod có nói nơi này đã từng xảy ra rò rỉ, dẫn đến khi ấy học sinh cũng không
kịp thu dọn đồ đạc, toàn bộ rời khỏi.
Cho nên, nếu như "Giới hạn" ở chỗ này mà nói, vậy thì trên mức độ nào đó, có
vẻ cũng đã không còn gì liên quan đến "Ukonga".
Nhưng vẫn không thể phủ nhận ảnh hưởng của Ukonga trong việc này, bởi vì
Karen nhớ rõ, là Ukonga "Trông thấy" mình đầu tiên, sau đó mình mới thật sự
đi vào cảnh tượng trong dấu ấn tinh thần này để rồi cùng tương tác với những
người khác.
Quan hệ nhân quả, đầu tiên hẳn là do nhân tố thần bí không rõ nào đó tạo nên
"Trạng thái dị thường", sau đó thì toàn bộ học sinh trong khu ký túc xá rời đi,
trường học xử lý rồi phong ấn nơi này, về sau Ukonga nhiều lần trở lại đây, ỷ
vào địa vị cao thượng và tuổi thọ dài dằng dặc của Trưởng Lão Thần Điện,
nhiều lần dọn dẹp vết tích và tài liệu tương quan, đồng thời hắn còn cố ý để lại
dấu ấn tinh thần tương đối mạnh.
Nhưng quan hệ nhân quả này có vẻ như cũng không phải thẳng tắp, bởi vì cái gì
là nguyên nhân cho việc rò rỉ?
Mặt khác chính là đoạn hình ảnh ký ức này, chắc chắn là trước lúc tất cả rời
khỏi ký túc xá, cũng chính là ngày hôm nay khi De Carloster trộm được con gà
tây ngũ sắc kia rồi mọi người cùng nhau nướng nó ở trong phòng.
Tại sao lại bắt đầu ghi lại từ ngày hôm đấy?
Như vậy thì một ngày này, phải chăng đã rất gần đến thời điểm rò rỉ phát sinh?
Rốt cuộc, nếu như tất cả những gì mình trải qua là sản phẩm của vụ rò rỉ, nó
chắc chắn sẽ không chọn một ngày nào đó đã xảy ra trước đó quá lâu.
Karen quay người, trở về phòng, ngồi xuống trước bàn đọc sách của Giáo
Hoàng Điên.
Có thể xác định một chút đó là, giữa phương diện tinh thần và thể xác của mình
bây giờ, có một làn ranh rất lớn.
Bởi vì lúc trước khi mình sắp rời khỏi khu ký túc xá, bên tai vang lên tiếng của
Sidrod trong hiện thực, giọng điệu của ông ấy cũng không phải là đang quá gấp
gáp, là mang theo một chút nghi ngờ hỏi thăm: "Karen, cậu cảm nhận được gì
sao?"
Nếu như mình ở trong hiện thực vẫn còn đang đứng yên bất động, như vậy
trong giọng điệu của Sidrod chắc chắn sẽ mang theo sự lo lắng, hoặc ít nhất thì
ông ấy cũng sẽ nói: "Karen, cậu sao thế?" Hoặc là "Karen, cậu không sao chứ,
đừng có làm ta sợ."
Mình đã ở lại trong căn phòng này dùng cơm, mà trong trong hiện thực, có lẽ
cũng chỉ là một lát, cũng là khoảng thời gian chừng nửa điếu thuốc sau khi
Sidrod đang tiến hành miêu tả cho mình nghe?
Đây cũng không phải do tốc độ khác biệt của dòng chảy thời gian, mà là cảm
giác trên tinh thần, bây giờ mình đang cảm thấy tốc độ rất bình thường nhưng
có lẽ trong thực tế nó đang trôi qua với tốc độ nhanh vô cùng.
Có lẽ dù mình ở lại đây hai ngày thì ở bên ngoài, nhiều lắm cũng chỉ mới mười
phút đồng hồ trôi qua?
Lập tức, trong lòng Karen sinh ra một cái ý nghĩ, ý nghĩ này vừa xuất hiện, ngay
cả bản thân anh cũng buồn cười, cảm thấy nó rất hoang đường.
Mình vậy mà đang nghĩ: Nếu như có thể làm như vậy, chẳng lẽ có thể tìm biện
pháp mô phỏng hoàn cảnh nơi này để tạo ra một hình thức học tập?
Thời gian một ngày trong hiện thực, ở chỗ này lại trôi qua lâu vô cùng, dùng
trên phương diện học tập, quả thực chính là đang gian lận.
Nếu tưởng tượng càng ngây thơ hơn một chút thì nếu như trước ngày Rasma trở
về mà mình cứ ở mãi trong này, rốt cuộc mình có thể có được thời gian tu hành
bao lâu để chuẩn bị.
"Là do ngồi trước bàn học của Giáo Hoàng Điên, cho nên bị không khí học tập
của học sinh tốt lây nhiễm sao?"
Karen không khỏi tự châm chọc bản thân, sau đó theo thói quen cầm lấy cây bút
máy ở trên bàn mà xoay quanh ngón tay.
"Nhưng mà mình có thể cảm nhận được Không Gian Phong Ấn ở nơi này hay
không?"
Dựa theo thời gian của "Cảnh tượng" để suy tính, bây giờ Loya cũng không ở
trong Không Gian Phong Ấn của Trật Tự Thần Giáo, không, là Loya còn chưa
có sinh ra.
Nhưng Karen cũng không cảm thấy bối rối, chỉ là bởi vì nơi này đặc biệt, nhưng
bản thân mình cũng không phải thật sự xuyên qua thời gian để trở về quá khứ,
coi như ở chỗ này, cảm ứng được, cũng chắc chắn là Loya ở trong hiện thực.
"Xoạch!"
Đột nhiên, bút máy rơi xuống từ tay Karen, không phải trượt xuống, là xuyên
qua ngón tay mà rơi xuống