"Bóng đen kia chính là sự tồn tại của ngươi, ngươi quả thật đã tạo ra ảnh hưởng.
Mọi người khi quan sát một Thần Điện đã được xây dựng từ xa xưa, có thể có
cảm xúc đồng điệu với những người trước kia, trái lại cũng giống như vậy, khi
ngươi đi đến một Thần Điện đang được thi công, có thể cảm nhận được tâm tình
của người đời sau khi trông thấy toà Thần Điện nguy nga tráng lệ đó.
Ngươi cũng không tồn tại, nhưng ngươi có để lại vết tích.
Sau này, Ukonga quay về đây rất nhiều lần, thật ra hắn không phải là tới đây để
nhớ lại tình cảm bạn học năm xưa, hắn là đang tìm kiếm, tìm kiếm dấu vết của
bóng đen kia, hắn là đang… tìm ngươi."
"Đang tìm ta?"
Karen nhẹ gật đầu "Thì ra là như vậy."
Nếu như hành vi sau này của Ukonga có thể định nghĩa như thế, vậy thì, hành vi
của Sidrod cũng sẽ rất rõ ràng.
Một vị Trưởng Lão Thần Điện đã sống lâu đến như vậy, sức ảnh hưởng của hắn
trong Trật Tự Thần Giáo, tất nhiên là cực lớn, mặc dù Đại tế tự đương nhiệm
vẫn luôn chặt đứt sự ảnh hưởng của Thần Điện đối với Giáo Đình, nhưng ai
cũng đều rõ ràng, muốn hoàn toàn cắt đứt tận gốc là việc không thể nào.
Sidrod mang mình đến ký túc xá này để "Tìm tòi bí mật", thật sự chỉ là bởi vì
dạy bù thêm cho mình sao?
Ông ta vừa lên lớp đã dùng tinh thần lực thôi miên học sinh, thật sự chỉ là vì để
cho các học sinh ngủ ngon giấc đồng thời bản thân mình cũng có thể lười biếng
sao?
Cái này có phải là một đợt sàng lọc hay không?
Sàng chọn ra học sinh trẻ tuổi có tinh thần lực đủ mạnh, sau đó đưa bọn họ đến
ký túc xá này, nhìn xem họ có thể kích hoạt dấu ấn tinh thần ở đây hay không?
Cho nên, Sidrod, vẫn đang mang cái chức trách này ở trên người.
Michels cười nói: "Ngươi là đang lo lắng, Ukonga sẽ nhớ mặt ngươi sao?"
Karen hỏi: "Có khả năng này sao?"
"Ngươi không cần lo lắng chuyện này, bởi vì ngay cả ta trước lúc nhìn thấy
ngươi, đều không nhớ rõ ngươi, chỉ có một cái bóng đen, cảm giác của hắn cũng
không khác ta là mấy, nhiều nhất, chỉ là nhớ rằng hình như năm đó trong làm
chuyện này, bên cạnh hình như còn có một người nữa, nhưng hắn lại không nhớ
ra được bộ dáng của người này, giọng nói và tên gọi.
Chỉ nhớ mơ hồ rằng là cái người đó, tuổi tác không chênh lệch với mình bao
nhiêu, là một học sinh.
Vốn dĩ cái sự kiện này hẳn là trôi qua chỉ trong nháy mắt, tưởng rằng là một ảo
giác, nhưng ai bảo hắn lại trở thành Trưởng Lão Thần Điện, ai bảo hắn còn sống
lâu đến như vậy đây?
Hắn có đủ năng lực, cũng có đủ thời gian, lặp đi lặp lại mà nghiền ngẫm đoạn
ký ức này, sau đó, từ từ tìm kiếm ra vết tích của bóng đen.
Nhưng, cũng chỉ giới hạn ở đó.
Có biết là vì nguyên nhân gì sao?"
Karen không trả lời.
Michels nói: "Bởi vì, không thể nhìn thẳng vào Thần."
"Thế nhưng mà chính ngươi vừa nãy cũng đã nói, ta còn không phải là Thần."
"Nhưng nơi này lĩnh vực đặc thù tạo thành do sự rò rỉ của Ngọn Giáo Vĩnh
Hằng, khi ngươi tiến vào nơi này, dung nhập vào nơi này, thật ra không phải lấy
thân phận Karen, mà trên thực tế, ngươi vào hai mắt ta đây…."
Michels chỉ vào đôi mắt bị thương của mình, tiếp tục nói: "Ta đã là nhìn thẳng
vào Thần cho nên phải trả giá."
Karen biết lời Michels nói là sự thật, bởi vì Ukonga nếu như thật sự có ấn tượng
rõ ràng hơn với mình, như vậy thì việc Sidrod cần phải làm càng đơn giản, vốn
cũng không cần thôi miên cả một lớp học, trực tiếp đi tìm danh sách tân sinh
viên hàng năm, tìm những người có tên "Karen" từ trong danh sách rồi đưa đến
nơi này làm thí nghiệm là được rồi.
Michels vẫn còn tiếp tục lau sạch vết máu trên mặt, cười nói: "Ukonga vì tìm
được ngươi, đã quay trở về nơi này rất nhiều lần, cố ý để dấu ấn tinh thần ở đây
sâu đậm hơn, mà chính là bởi vì dấu ấn tinh thần mà hắn để lại đủ mạnh, sinh ra
tính chủ quan, chủ động mời ngươi tiến vào đoạn "Ký ức" này, vì tìm kiếm
ngươi hắn lại vì ngoài ý muốn mà đi vào đoạn ký ức này, về sau lại quay trở về
đây, cố ý khắc sâu dấu ấn tinh thần mà hắn để lại nơi này.
Hắn, vẫn luôn xoay lòng vòng một chỗ, muốn bắt kịp cái đuôi của mình."
Karen mở miệng hỏi: "Vậy bây giờ ta có thể rời khỏi chưa?"
"Chả nhẽ ngươi không muốn biết về chuyện của Thần sao?"
"Ngươi có thể nói cho ta à?"
"Ta chờ ngươi đặt câu hỏi cho ta, sau đó ta sẽ trả lời ngươi: "Không thể nói”."
"Ha ha."
"Ngươi có vẻ đã sớm biết sẽ như thế."
"Ý nghĩ của khí linh, có đôi khi cũng không khó đoán."
Karen đứng người lên, anh bước ra khỏi phòng ngủ, đi xuống cầu thang, đi tới
trước cổng của khu ký túc xá.
Anh quay đầu lại, trông thấy Michels xuất hiện ở phía sau mình, hắn vẫn luôn đi
theo mình đến đây.
"Ngươi thật sự sẽ không ngăn cản ta?" Karen hỏi, "Ở chỗ này, ngươi có năng
lực có thể phong ấn ta trong vĩnh hằng."
"Hơn một nghìn năm trước, ta chắc hẳn là đã bỏ qua ngươi, hiện tại, ta cũng thả
ngươi đi giống như vậy, thậm chí, ta sẽ chúc phúc ngươi, hi vọng ngươi có thể
vĩnh viễn bình an khỏe mạnh, con đường mà ngươi đi sẽ thuận buồm xuôi gió.
Đáng tiếc, bởi vì cái sự kiện hơn một nghìn năm trước này, ta bị Trật Tự Thần
Giáo dời ra khỏi Không Gian Phong Ấn mà đưa đến một không gian độc lập
khác, nếu như về sau ngươi có thể tìm đến ta, ta sẽ cho ngươi tất cả sự trợ giúp
trong khả năng.
Đây là lời hứa của ta đối với ngươi.”
"Vì cái gì?"
Karen không tin tưởng một cái khí linh xa lạ, sẽ bỗng nhiên đối xử với mình tốt
như vậy, trên đời này, chưa từng có vô duyên vô cớ yêu.
Michels cười cười, không trả lời.
Chờ Karen đi ra khỏi cổng ký túc xá, sau khi bóng dáng anh hoàn toàn biến
mất.
Michels bắt đầu chợt cười to, bốn phía, ánh sáng màu lam điên cuồng khuấy
động:
"Thần Trật Tự, chắc ngươi cũng không nghĩ tới đi, thứ mà ngươi trục xuất kia,
vậy mà lại bị một người khác ở tương lai nắm giữ, hắn đang đi con đường mà
năm đó ngươi từng đi, vậy có phải khi hắn trở thành Thần, cũng có nghĩa rằng
Thần cách của ngươi vì vậy sẽ bị hạ xuống?
Ha ha ha,
Thú vị,
Thật sự là quá thú vị.
Kỷ nguyên mà Thần Trật Tự đời trước phong toả.
Thần Trật Tự đời kế tiếp, sẽ tự mình mở ra."