"Không, hắn đã đưa ra lựa chọn duy nhất, đám người Sa Mạc kia rất rõ ràng,
bọn hắn đã mất đi khả năng nhận được sự viện trợ và nâng đỡ từ phía Trật Tự,
còn bởi vì hành vi ngu xuẩn của mình mà để Trật Tự đứng ở phía đối lập. Hiện
tại, bọn hắn chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của chúng ta mà làm việc, nếu
không một khi mất đi sự ủng hộ của chúng ta, bọn hắn nhất định sẽ bị Hoang
Mạc dẹp tan. Trẻ con, muốn có tiền tiêu vặt, phải biết ngoan ngoãn và nghe lời.
Các Thần Giáo chúng ta đều đang bỏ tài nguyên và nhân lực để giúp bọn hắn
huấn luyện, thậm chí tương lai còn dự định điều động đội lính đánh thuê trực
tiếp tham dự, sa mạc còn có tư cách gì mà không làm việc!"
"Các ngươi nói, lần này Trật Tự Thần Giáo có thể sẽ trực tiếp điều động Kỵ Sĩ
Đoàn không?"
"Điều động thì mới tốt nhất, Trật Tự tự mình ra mặt là tình huống chúng ta
muốn thấy nhất, chúng ta chưa từng phủ nhận sự hùng mạnh của Trật Tự Kỵ Sĩ
Đoàn, nhưng Kỵ Sĩ Đoàn xem như có thể đánh bại bất cứ quân đoàn ở trên
chiến trường lại có nghĩa lý gì? Chúng ta không cùng quyết đấu chính diện với
bọn chúng chẳng phải là càng tốt hơn sao?"
"Đúng vậy, chúng ta cũng không phủ nhận Trật Tự Thần Giáo đúng là Thần
Giáo mạnh nhất đương thời, nhưng sức mạnh của Trật Tự Thần Giáo còn chưa
đủ để chống lại toàn bộ giới giáo hội, bằng không, Trật Tự đã sớm ra tay với
chúng ta. Nếu như trật tự thật bởi vậy mà quyết định chính thức tham gia cuộc
chiến trong hoang mạc này, vậy các Thần Giáo chúng ta sẽ cùng nhau chơi với
Trật Tự một phen, Trật Tự có nhiều máu cũng không nhiều bằng các Thần Giáo
chúng ta cùng hợp lại!"
"A, các ngươi nhìn xem, đó là một con rồng à?"
"A, ta biết đó là ai, hắn lấy được một con Cốt Long ở Địa Huyệt Thần Giáo.
Mặt khác, hắn rất nổi tiếng ở bên phía Trật Tự, đây là một con mồi tuyệt hảo,
cũng không thể để hắn chạy thoát."
"Nếu như có thể bắt lấy hắn, lại để cho phản quân hành hình hắn ngay trước
trận pháp truyền tin, ta có thể cảm giác được cơn phẫn nộ của Trật Tự sẽ lớn
đến mức nào, ha ha ha."
"Đúng vậy, đối với bất cứ một bộ tộc nào, điều khó chịu nhất đó là tuổi trẻ
tương lai của bộ tộc bị bóp chết."
"Này, chúng ta có thể ra tay, bảo người bên phía phản quân không cần đuổi
theo, chúng ta tự mình đi."
"Mọi người cẩn thận một chút, đừng để không giết được người, ngược lại là bị
hắn giết ngược."
Ba tên thần quan Sa Mạc bay lơ lửng, ba bức tường cát cũng bay lên trên không,
tạo thành một cái lồng giam lớn ba mặt, dự định phong tỏa đường đi, ngăn cản
đám người Karen rời khỏi đây.
Có đôi khi, ưu thế trên nhân số ngược lại cũng không thể tạo ra tác dụng, còn
không bằng bố trí người ở vị trí thích hợp nhất, đám thần quan bố trí ở biên giới
này, giống như là một cái lưới đánh cá được giăng rộng ra, đủ để bao phủ lại
phần đông đàn cá.
Có điều, Karen lựa chọn phương thức ứng phó trực tiếp nhất.
"Connor, phải xem ngươi rồi!"
Nuôi một con rồng, rất tốn kém, lúc trước Karen khổ cực như vậy, mới có tư
cách để Trật Tự Thần Giáo giúp mình chăn nuôi một con rồng. Hiện tại, là thời
điểm kiểm nghiệm xem khoản chi tiêu này có đáng giá hay không.
Connor nhảy từ trên lưng Richard lên, sương trắng bao phủ khắp người, cùng
với một tiếng rồng gầm lên, một con Cốt Long có chiều cao trăm mét bay ra từ
bên trong, đầu tiên là hạ thấp người xuống, chờ Karen, Richard và Philomena
lên phía sau lưng, Cốt Long duỗi cơ thể ra, lấy tốc độ nhanh nhất mà lao vào
phía tường cát được tạo nên từ thuật pháp kia.
Cảnh tượng này, để con mắt của ba tên thần quan Sa Mạc vì thế mà trừng một
cái, sứ mệnh của bọn hắn là tiến hành phủ kín và chặn đường, mà khi bố trí
thường sẽ chọn phương thức có hiệu suất cao nhất, sẽ không ai vừa bắt đầu sẽ
lựa chọn thuật pháp cao cấp nhất.
Nhưng mà bây giờ, muốn thay đổi thuật pháp để gia cố bức tường cũng không
còn kịp rồi. Chỉ có thể chờ mong con Cốt Long bỗng nhiên xuất hiện này,
không có cách một đòn phá vỡ bức tường.
Nhưng Connor dù sao cũng là Connor, cô bé không chỉ có huyết thống thuần
khiết cao quý, còn có được truyền thừa của Long Thần Phản Nghịch, quan trọng
nhất chính là…Nếu như nói thể chất của Long tộc vẫn là vốn liếng để bọn
chúng kiêu ngạo, như vậy thể chất của Cốt long, tuyệt đối là đứng đầu trong
Long tộc. Bởi vì trên người bọn chúng chẳng có một miếng thịt nào, đúng theo
nghĩa đen là cứng đến nỗi chỉ còn trơ xương!
Hai con ngươi của Connor đỏ lên, giờ phút này trong đầu cô bé hiện lên cảnh
tượng mỗi ngày đều phải ăn những thứ thuốc kia trong suốt thời gian vừa qua,
nếu không phải vì khỏe mạnh lớn lên, sao lại ép buộc mình mỗi ngày phải ăn
mấy thứ khó nuốt như thế.
Bây giờ là thời điểm kiểm chứng mình không có không công chịu khổ ăn thuốc.
"Ầm!" Giống như là một cái búa, đập vào trên vách tường.
Karen, Philomena và Richard đều ở trong kẽ hở trên xương của Connor, mà
vùng xương đó cũng được Connor phong toả, bảo vệ bọn họ khỏi lực va đập.
Dù là như thế thì đám người Karen vẫn cảm nhận được làn sóng chấn động rất
mạnh, nhưng rất nhanh, từ giữa khe hở có thể thấy được, bọn họ thành công lao
ra ngoài, Cốt Long đang nhanh chóng bay đi, phía dưới không còn là thành thị,
mà là sa mạc rộng vô tận.
Richard cười to nói: "Ha ha, chúng ta thoát ra được!"
Karen thì thở dài, anh đang lo lắng cho những người phá vòng vây khác, có thể
thành công hay không, hi vọng cố gắng càng nhiều người thoát được càng tốt.
Phía bên mình, dù sao cũng đã cố hết sức.
Richard sau khi thể hiện niềm vui xong, lập tức lấy bản đồ ra từ trong cái túi
đeo của mình: "Karen, bước kế tiếp chúng ta đến nơi này đi, nơi này có một cứ
điểm tình báo bí mật của chúng ta, sau khi đến đây, chúng ta có thể được trợ
giúp."
"Cứ điểm tình báo bí mật?"
"Đúng vậy, là hệ thống tình báo bên ngoài của Đòn Roi Kỷ Luật chúng ta, trước
khi đi ta đã điều tra rồi, a, đúng, những người khác không có tư cách tìm đọc
những tin tức cơ mật này, ta đã trưng cầu ý kiến của Alfred, lấy danh nghĩa của
anh để đi xem tài liệu, con dấu của anh ở chỗ Alfred, đóng vài cái là được."
Trên phương diện công tác tình báo, Richard thật sự rất có thiên phú.
"Vậy thì đến đó đi."
Thoát khỏi Thánh đại Makina chỉ là bước đầu tiên, việc phải làm sau đó là tiến
đến chủ thành gần đây do Hoang Mạc kiểm soát.
Nhưng trong cái sa mạc mênh mông này, không thua biển cả rộng lớn một chút
nào, thậm chí có thể nói là điều kiện càng ác liệt hơn, không có người dẫn
đường và đội ngũ trợ giúp, hiệu suất tiến bước và di chuyển đều sẽ rất kém.
Đột nhiên, vẻ mặt của Richard bỗng nghiêm lại, lập tức chỉ về phía sau nói: "Có
người đuổi tới, tốc độ rất nhanh, không phải một đội quân lớn, nhưng không chỉ
có một người!"
Sự nhẹ nhõm sau khi thoát đi thành công bị dập tắt, nhưng cũng không biến
thành hoảng hốt và tuyệt vọng. Karen nói: "Cảm giác cẩn thận hơn một chút
xem."
"Tổng cộng có mấy người, khoảng cách gần nhất thì có bốn."
Richard nhắm chặt hai mắt, "Tốc độ bọn họ không kém chúng ta, thậm chí vượt
qua chúng ta, tốc độ của chúng ta không nhanh bằng, bị đuổi kịp là chuyện sớm
hay muộn."
Âm thanh của Connor truyền đến từ lồng ngực: "Long tộc cũng không phải nổi
tiếng vì tốc độ."
Hiển nhiên, Connor nghĩ rằng Richard là đang ẩn ý bảo mình chậm.