Karen từng cực kỳ thích sử dụng Áo Giáp Hải Thần cũng biết rõ rằng, thuật
pháp áo giáp mặc dù có hiệu quả phòng ngự rất tốt đi nữa, vậy thì cũng chỉ làm
suy yếu và triệt tiêu phần lớn tổn thương, cũng không thể hoàn toàn đỡ đòn, cơ
thể vẫn phải tiếp nhận tổn thương nhất định, mà thể chất của Thuật pháp sư, lại
luôn luôn nổi tiếng yếu ớt, cũng như cậu mợ Thuật pháp quan của mình cũng
vậy, lúc trước khi bọn họ đối mặt với sự tấn công từ hộ vệ trưởng của đối
phương thì thậm chí cần Karen phải ra mặt để cứu viện.
Dimotri cắn răng một cái, hai bàn tay lật úp xuống, phân thân hai bên của cô ta
lúc này mọc ra lông màu đen, răng nanh chìa ra bên khoé miệng, giống như là
hóa thân thành ác quỷ, lao về phía Karen, đây là đang không tiếc tất cả mà kéo
dài thời gian cho bản thể.
"Trật Tự - Lồng Giam!"
Lồng giam hình lập phương xuất hiện, lấy Karen làm tâm điểm mà khuếch tán
sang hai bên, ngăn cản hai phân thân kia ở bên ngoài.
Ngay sau đó, lòng bàn tay cầm chuôi kiếm của Karen xuất hiện một vết nứt, sau
khi máu tươi tràn ra thì lập tức tạo thành một phù văn máu.
"Trật Tự - Ngọn Thương Thẩm Phán!"
"Trật Tự - Ngọn Thương Thẩm Phán!"
"Trật Tự - Ngọn Thương Thẩm Phán!"
Hư ảnh của từng Ngọn Thương Thẩm Phán được Karen chồng lên thân kiếm,
mỗi một tầng được chồng lên đều mang ý nghĩa áp lực và tiêu hao tăng lên gấp
đôi, cái này dẫn đến cái vũng nước ở sâu trong linh hồn của Karen cũng liên tục
sủi bong bóng lên.
Cuối cùng, khi bản thân Karen cũng bắt đầu khó khống chế thanh kiếm trong
tay mình, anh hoá chém thành đâm, đẩy nó về phía Dimotri ở trước mặt mình.
Mũi kiếm xuyên phá áo giáp trên người Dimotri, sức mạnh của Ngọn Thương
Thẩm Phán khuếch tán thành một quả cầu to lớn màu đen, sắp sửa nổ tung.
Lúc này, Karen điều động hai tầng trận pháp còn lại đã bố trí trước đó, một tầng
trận pháp tạo ra lực hút cực mạnh, kéo Karen trở về vị trí cồn cát mà anh ngồi
lúc trước, đợi đến khi Karen bị kéo về phía cồn cát, tầng trận pháp cuối cùng
khởi động, tạo thành vòng bảo hộ bọc Karen vào trong.
"Oanh!"
Vụ nổ kinh khủng lan ra, ngay cả hai thuật pháp đang giằng co phía trên cũng
phân ra thắng bại, từng cột đá xuyên thủng màn trời đêm, khiến cho vùng trời
xung quanh như có mưa sao băng xuất hiện.
Dimotri không chỉ có phải chịu đựng tổn thương sau khi thuật pháp áo giáp bị
phá tan mà còn phải tiếp nhận phản phệ đáng sợ sau khi thuật pháp giằng co kia
bị đánh bại.
Đợi đến sau khi mọi thứ đã kết thúc, khu vực xung quanh chỉ còn lại cồn cát mà
Karen đang đứng vẫn còn màu vàng của cát, tất cả những gì xung quanh đã
cháy thành màu đen.
Karen đi xuống cồn cát tiến về vị trí vụ nổ, trước tiên là anh xoay người nhặt
thanh kiếm Diamance nằm trên đất lên, thổi thổi thân kiếm.
Sau đó lại dùng thanh kiếm mà phủi phủi khu vực cát phía trước đang bốc lên
sóng nhiệt, Dimotri nằm ở phía dưới, ban đầu cô ta vốn tươi tắn đáng yêu, hiện
tại hơn phân nửa bộ phận cơ thể đã cháy đen, xương trắng đã lộ ra.
Nhưng cô ta còn chưa có chết, mặc dù không thể động đậy và vết thương cũng
cực nặng, nhưng trong mắt còn có thể bắn ra ý thức, cô ta thua, cô ta đang cầu
xin Karen tha thứ.
Nếu như Neo ở chỗ này mà nói, hẳn là sẽ ngồi xổm xuống rồi sử dụng một thuật
pháp trị liệu cho cô ta, để cô ta ít nhất cũng khôi phục khả năng nói chuyện, từ
đó nghe cái giá cô ta đưa ra để sống sót, nếu như giá cả phù hợp, nói không
chừng sẽ còn hầu hạ người ta ăn uống, mỗi một ly nước mỗi một miếng bánh mì
đều sẽ được định giá trên trời.
Đáng tiếc, Neo là Neo, Karen là Karen, Neo thích lý tính vào thời điểm nên cảm
tính, mà Karen thì trong thời điểm nên lý tính lại rất cảm tính.
Mặc dù còn chưa chính thức tuyên chiến, thế nhưng chiến tranh, thật ra đã khai
mào khi mấy tên thần quan Trật Tự kia bị thiêu sống bước ra ngoài đại sảnh trận
pháp dịch chuyển, ít nhất trong lòng Karen là nghĩ như vậy.
Trên người mặc thần bào Trật Tự, cũng là đi con đường tín ngưỡng trật tự, cho
nên, ngươi căn bản là không cách nào tránh khỏi việc mình vì thân phận của
quần thể mà bị cuốn vào vòng xoáy chém giết.
"Nếu các người đã xem ta như mục tiêu để săn đầu người, vậy thì tốt, ta tôn
trọng quy tắc, hiện tại ta sẽ thu lấy chiến lợi phẩm thuộc về mình.
Không hỏi ý, không trả giá, không lễ nghi, sau khi mũi kiếm vạch một đường,
cái đầu của Dimotri cứ vậy mà bị cắt xuống.
Karen nhặt đầu lên, dùng tóc của cô ta cột thành cái dây đeo, treo ở trên lưng
mình.
Vào lúc này Karen vô cùng không đúng mực, càng giống như một người
nguyên thuỷ dùng vũ lực để khoe khoang chiến công.
Nhưng đây chính là bản chất của chiến tranh, xé bỏ đi lớp ngụy trang văn minh
của mình, để tiến hành va chạm theo cách dã man và nguyên thuỷ nhất, cho đến
khi một bên bị cắn xé phân thây, một bên còn lại lau đi vết máu trên kẽ răng, rồi
phủ lại cái lớp áo ngoài gọi là sự văn minh kia.
Ngay cả Thần Trật Tự cao cao tại thượng, bản thân hắn, cũng là từng bước một
mà trỗi dậy từ trong Thần chiến.
"Được rồi…."
Karen hít sâu cái không khí nóng cháy này một hơi, lại từ từ phun ra, đứng
thẳng người, nhìn về phương xa:
"Xong một cái."