"Ừm."
Karen lên tiếng, cũng không quá để ý.
Anh thậm chí cũng lười đi thăm dò xem nguồn gốc của vụ ám sát lần này là do
ai tổ chức, bởi vì anh biết rõ, những vụ ám sát tương tự lần này về sau cũng sẽ
không ít.
Mình ở trên hoang mạc chặt đầu người vui vẻ bao nhiêu thì về sau lúc bị trả thù
cũng sẽ mệt mỏi bấy nhiêu, dù gì thì những người trẻ tuổi ưu tú ở các Thần
Giáo kia, phần lớn đều có gia thế rất không tệ.
Người ta biết rõ rằng việc ám sát mình rất khó thành công, nhưng người ta cũng
không ngại làm mình khó chịu một lần.
Nói không chừng, người thuê đám sát thủ này, vốn cũng không có ra mặt, chỉ là
bỏ ra một khoảng phiếu điểm không thể chối từ.
Philomena mở miệng nói: "Ta không đến Hoang Mạc."
"Ta không sao."
"Ta muốn ở lại để bảo vệ ngài."
"Lần này cho dù cô không có ở bên cạnh, ta tự mình lái xe, cũng không có
chuyện gì."
"Thế nhưng sẽ có lúc ngài bị thương."
"Được rồi, chuyện này nói sau, xe còn có thể chạy không, cô đi kiểm tra một
chút."
Karen nhảy xuống xe, Philomena đi qua, một tay giơ chiếc xe lên, lật nó lại.
Một màn này, để Karen cảm thấy bữa sáng hôm nay rất có giá trị.
Philomena ngồi vào trong xe khởi động máy, nói: "Còn có thể chạy."
Karen gật đầu: "Chất lượng rất tốt."
Sau đó Philomena tắt máy xuống xe, sau đó nâng xe lên, đi lên con dốc, sau khi
lên tới mặt đường, cô đặt chiếc xe xuống.
Sau khi lên xe, lúc chuẩn bị nổ máy, chợt phát hiện đầu xe đặt ngược hướng.
Cô mở cửa xe, xuống xe, xoay người giơ lên xe, đặt xe trở lại đúng hướng đi.
"Philomena."
"Ừm?"
"Ngồi ở trong xe cũng có thể quay đầu xe."
"Ta không quên chuyện này, nhưng làm thế thì tiện hơn."
"Ừm, rất có lý."
Sau khi hai người ngồi vào trong xe, Karen giống là nghĩ đến điều gì, nói: "Xem
thử cà phê trong ngăn kéo có bị đổ ra ngoài không."
Philomena mở ngăn kéo ra, lấy từ bên trong ra một bình cà phê, hồi đáp:
"Không có đổ ra ngoài."
"Ừm, tốt, tiếp tục lên đường đi.”
Philomena thả một con quạ đen thông báo cho Đòn Roi Kỷ Luật nơi này có sự
kiện ám sát để cho bọn họ tới giải quyết hậu quả, lập tức, cô tiếp tục lái xe đưa
Karen đến Sở nghiên cứu.
Bởi vì đã có hẹn trước, cho nên khi xe của Karen lái vào, phát hiện các Sở
trưởng và Phó sở trưởng của Sở nghiên cứu thế mà đều ngồi trong phòng gác
cửa nói chuyện với nhân viên bảo vệ, cảm thương cho công việc vất vả của các
công nhân viên chức trong sở.
Sau khi Karen đi vào, được dẫn trực tiếp vào văn phòng của Sở trưởng.
Một cuộc trò chuyện thân thiết là điều không thể tránh khỏi, dù sao thì kế tiếp
còn phải mượn dùng một vài công trình và chuyên gia trong sở của người ta,
nên vẫn cần phải cho người ta chút thể diện.
Thậm chí, Karen còn hứa hẹn với mấy vị Sở trưởng muốn đem con cháu của
mình sắp xếp vào trong Đòn Roi Kỷ Luật để tiến hành rèn luyện.
Đây xem như là đi cửa sau, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy, bởi vì trong
thời bình, trong các hệ thống của Trật Tự Thần Giáo thì Đòn Roi Kỷ Luật xem
như có hệ số nguy hiểm cao nhất, cùng với sự xuất hiện của Đoàn dân binh, đến
lúc đó việc huấn luyện và bổ sung nhân sự, vẫn sẽ ưu tiên lấy người của Đòn
Roi Kỷ Luật trước.
Có thể nói, mấy vị Sở trưởng "Đi cửa sau" này, ngược lại khiến Karen cảm thấy
có chút kính nể.
Đương nhiên, cái này cũng là có liên quan đến việc bây giờ bọn họ đang gặp
Karen, đối mặt với một vị Trưởng khu trẻ tuổi và có lý lịch sáng chói như này,
nhiều người đều sẽ vô ý thức để cho mình trông có vẻ sạch sẽ một chút.
Sau khi giải quyết xong bọn họ, Karen đến phòng nghiên cứu của cha mẹ
Ashley, Karen đưa phương án giải phẫu cho bọn họ, đối với chuyện này, bọn họ
cũng hiểu mà giữ bí mật.
"Phương án này thật là kỹ càng."
"Đúng vậy, được chuẩn bị rất cẩn thận."
Karen hỏi: "Có cần phải chuẩn bị thêm thứ gì không? "
"Ngài Trưởng khu, chúng ta vốn cảm thấy cần xin trợ giúp, thậm chí điều động
chuyên gia ở các bộ môn khác đến hỗ trợ, bây giờ xem ra là cũng không cần."
"Bởi vì cái phương án này, hoàn toàn đã được thiết kế chi tiết đến nỗi một đứa
đần cũng thao tác được, thậm chí bên trong còn phân tích từng thao tác nhỏ, vì
để giữ bí mật tốt hơn, hai vợ chồng chúng ta đã đủ để có thể hoàn thành cuộc
giải phẫu này, chỉ có điều là sẽ khiến cho thời gian của cuộc giải phẫu dài hơn
một chút, còn có một điều nữa đó chính là, chúng ta cần xem xét làm quen với
phương án thêm hai lần."
Xem ra, mặc dù mình chỉ là để Loya mời đám Thần khí trong Không Gian
Phong Ấn đề ra một phương án giải phẫu, nhưng bọn chúng lại hoàn thành công
việc vượt mức chỉ tiêu, kỹ càng đến nỗi có thể xuất bản thành một quyển sách.
Karen hỏi: "Cho nên, cần bao lâu có thể giải phẫu?"
"Khoảng không giờ đêm nay, có thể chuẩn bị kỹ càng mọi thứ."
Karen gật đầu: "Tốt, vậy ta sẽ ở lại đây để đợi."
"Ashley không trở về cùng với ngài sao, ta sẽ thông báo cho Ashley biết để nó
về tiếp đón ngài."
Karen khoát tay: "Không cần, hai người cứ lo việc của mình đi, ta sẽ đi cho
Tiên Đế ăn."
Sau khi ra khỏi phòng thí nghiệm, Karen dặn dò Philomena bây giờ trở lại trang
viên Ellen để đón Pall đến, còn mình thì đi đến khu vực chăn nuôi yêu thú, trực
tiếp đi đến trước lồng thuỷ tinh trong suốt của Tiên Đế. Lúc đi, quên lấy thẻ bài
để mở khoá lồng, cho nên không mở được khoá để vào trong.
Sau khi Tiên Đế trông thấy Karen, lập tức bị dọa đến nỗi bay lên góc trên cao
của cái lồng, khi thấy Karen có vẻ như không vào trong được, lúc này mới thở
phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà Karen lười quay trở về để lấy thẻ bài mở khoá, trực tiếp ra tay phá
giải cấm chế, rất nhanh, trên điều kiện tiên quyết là không làm hư khoá lồng,
một tiếng "Răng rắc" vang lên, cửa mở.
Karen đi đến.
Thân phận của anh bây giờ, không nói đến chuyện mở cửa lồng của một con
yêu thú, cho dù bây giờ học theo De Carloster năm xưa mà nhổ lông nướng
Tiên Đế, thì Sở trưởng của Sở nghiên cứu nhiều lắm cũng chỉ sẽ báo cáo lên
trên rằng "Tiên Đế đã bệnh chết".
Karen ngồi xuống ở trên tấm gỗ đặt giữ lồng, Tiên Đế còn rất là e ngại, không
dám đáp xuống.
"Này, bay một vòng đi." Karen làm động tác ra hiệu.
Tiên Đế không nhúc nhích.