Cô là một người đặc biệt, bởi vì cô đặc biệt, cho nên Tà Thần sẽ cho phép ngồi
trên lưng mà cưỡi, Cốt Long nguyện ý nghe theo "Lời của chị Pall", ngay cả
Dis, trước khi ngủ say, còn cố ý căn dặn Karen: Phải chăm sóc tốt cho Pall.
Không cách nào phủ nhận là có một vài người trời sinh đã tốt số.
Cô ở chỗ nào thì đều có thể nhận được sự sủng ái, cho dù ngồi yên, quơ chân,
uống cà phê, nhìn thấy cảnh đó, cũng có thể làm cho người cảm thấy là thoải
mái, cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Ngoài cửa sổ, mặt đất vỡ ra, một ngón tay Ánh Sáng từ từ trồi lên, sức mạnh
của nó, tựa như đủ để xé rách cả màn trời.
Thứ thật sự khiến cuộc đời của Pall rẽ hướng, chính là cái ngón tay này.
Pall lo lắng nói: "Bé Karen, ta sợ biến thành người, ta sợ lúc thật sự phải đi ra
ngoài."
Karen cười.
Anh không có an ủi mà nói: Không cần sợ, ta sẽ bảo vệ cho cô.
Mà là thở dài, nói:
"Quên đi, ta sẽ tỉnh lại, bảo Santos kết thúc cuộc giải phẫu."
Pall nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Karen, mắt mèo trừng lên đến nỗi tròn vo,
hai má cong lên.
Rất hiển nhiên là cô đang giận.
Karen cúi người, nhìn cô, một người một mèo, mặt gần như dính vào nhau, ria
mèo của Pall, đã phất lên trên mặt Karen, cảm giác hơi ngứa.
"Cô cứ nói xem nào?"
Pall tức giận nói: "Lúc cậu bảo Eunice thay tất lưới, có bảo rằng là "Em có thấy
mệt hay không?" hay là "Không cần thay nữa", hoặc "Như này là được rồi anh
rất hài lòng" không, khi đó miệng của cậu trơn như là bôi mật. "
"Cô cũng còn nghe lén à."
"Đã không nghe từ lâu rồi, chán nghe rồi, nói ra cũng khôngai tin, Trưởng khu
đại khu của Trật Tự Thần Giáo lại có loại đam mê này."
"Loại đam mê này cũng rất bình thường."
Pall duỗi chân ra, nhẹ nhàng ngoắc ngoắc cái cằm Karen, cố ý nhỏ giọng, nói:
"Thần Trật Tự có loại đam mê này, cũng rất bình thường à?"
Karen nhắc nhở: "Cẩn thận một chút, lỡ như dẫn dắt cái thứ đang ở trong linh
hồn ta ra, nó sẽ ăn cô đấy.
Pall đứng dậy, từ bệ cửa sổ nhảy đến trên người Karen, Karen đưa tay đón một
chút, Pall thuận thế bò lên trên bả vai Karen, ngồi vững.
"Một thuỷ thủ tài năng, vĩnh viễn sẽ không e ngại sự khiêu chiến của sóng gió,
huống chi, đây là vùng biển mà ta đã từng quen thuộc!"
Pall giơ bàn chân lên, tự động viên bản thân.
Karen cười cười, bắt đầu quay trở về, đi xuống cầu thang, đi ra cửa trước, đứng
ở trước cửa sân.
"Sắp đi ra ngoài."
"Đúng vậy a, sắp đi ra ngoài rồi, meo."
Karen đẩy cửa sân, bước ra ngoài.
Pall ngồi trên vai bỗng nhiên bắt đầu đau đớn khó chịu, linh hồn của cô đang
run rẩy.
Linh hồn Karen bởi vì đấu tranh với nghiện đói nên đã được rèn luyện biết bao
lần với cường độ cao, cho nên bây giờ Pall phải chịu sự đau đớn lớn hơn rất
nhiều.
Lúc này tiếng của Loya vang đến:
"Ngươi cần phải cầu nguyện."
"Cầu nguyện?" Pall nghi ngờ.
"Thông qua phương thức cầu nguyện, lấy được sức mạnh từ chỗ của anh
Karen."
Pall bỗng nhiên hiểu ra được cái gì, cười lạnh hỏi: "Ngươi là đang cố ý khiến ta
buồn nôn, có phải không?"
"Đây là một phần của cuộc giải phẫu, dùng phương thức này, mới có thể dễ
dàng giải quyết vấn đề của ngươi hơn, chưa kể, ngươi muốn có được sức mạnh
thì cũng không thể không trả giá bằng thứ gì đó."
"Vậy vì sao ngươi không trực tiếp sửa chữa hình thức khế ước của chúng ta đi?
Ta nghĩ, với trí tuệ và phương pháp của đám Khí linh các ngươi, sửa chữa khế
ước cộng sinh nhìn có vẻ là chuyện không thể nào nhưng các ngươi cũng có thể
làm được chứ?" Pall hỏi ngược lại.
"Bởi vì giải phẫu không cần phải phức tạp như vậy."
"Bởi vì ngươi sợ người nào đó không đáp ứng à."
"Tùy ngươi nói thế nào, ta cũng không cảm thấy, ngươi có tư cách ngồi trên vị
trí bả vai của anh Karen, là khí linh, ta có tư cách hơn ngươi để đi ký khế ước
với anh Karen!"
"Thần Varax vậy mà hơn một ngón tay của Thần Ánh Sáng sao?"
"Ngươi …"
"Xem ra, ngươi cũng không hiểu rõ anh Karen của mình, ta hữu nghị mà nhắc
nhở ngươi, cậu ta không thích người khác ỷ vào thân phận của mình mà thể hiện
ra bộ dạng của một kẻ đầu cơ."
"Cám ơn ngươi đã nhắc nhở."
"Cũng cám ơn ngươi đã vì cuộc giải phẫu của ta mà ra sức, mặt khác, cầu
nguyện à, a, em gái, em mới bao nhiêu tuổi thế, chị đây chưa từng yêu đương,
nhưng em nghĩ chị đây chưa từng ra khỏi nhà à?"
Ánh mắt Pall trở nên bình thản, lúc này, cô ngồi trên bờ vai Karen, mở miệng
nói:
"A, bây giờ, xin hãy ban cho mèo nhỏ sức mạnh đi, bé Karen của chúng ta… "
Vừa dứt lời, một luồng sức mạnh đậm đặc giống như là suối nước nóng vọt về
phía Pall.
Trong phòng thí nghiệm, Karen mở mắt ra, ngồi dậy, ngoài cửa sổ, tia nắng ban
mai đã xuyên qua khung cửa kính, cuộc giải phẫu thế mà kéo dài đến tận sáng.
Anh đi đến chỗ Pall nằm, lúc này, trên người Pall đang được một vầng sáng
màu đen bao phủ.
Connor đã pha xong cà phê, đang rót vào trong tách.
Philomena cầm trong tay một bộ váy màu đen, cũng như cà phê, đều đã được
Karen yêu cầu chuẩn bị trước.
Ánh sáng màu đen bắt đầu khuếch tán, trong vầng sáng màu đen, một bóng
người dần dần thành hình, bộ lông mèo màu đen trên thân hoá thành chiếc váy
màu đen, cái mũ trùm đầu cũng cùng xuất hiện.
Connor giật mình nói: "Thì ra chị Pall vẫn luôn mặc quần áo à."
Ánh sáng màu đen hoàn toàn tiêu tán, bộ dáng của người phụ nữ này hoàn toàn
hiện ra đến, hoạt bát, hồn nhiên, cao quý, trang nhã, cô cũng không phải là loại
xinh đẹp đến cực hạn kia, nhưng dưới sự phối hợp của khí chất, dung mạo và
vóc dáng, mang đến cho người ta một loại cảm giác cực kì thoải mái.
Pall. Ellen mở mắt ra, sau khi ngồi dậy, cô trước hết duỗi lưng một cái.
"Chị Pall, uống cà phê."
Connor đưa tách cà phê đến tay Karen.
Karen thì lại đưa tách cà phê đến trước mặt Pall.
Pall. Ellen nhận tách cà phê rồi cúi đầu ngửi một cái, vừa nhấp một hớp nhỏ, cô
cũng ngẩng ngẩng đầu lên, nhưng cô dường như có thể cảm giác được, người
đàn ông trẻ tuổi đang đứng đối diện với mình có chút không thích ứng, có lẽ,
còn mang theo một chút xíu luống cuống, nhưng cậu ta khẳng định che giấu cực
kỳ đúng mực.
Trong lòng Karen quả thật có chút không thích ứng, vật nuôi nhà mình vậy mà
thật sự biến thành người ngay trước mắt mình, lúc trước mình có thể sờ bộ lông
của nó, xúc cảm nhẵn nhụi mềm mại kia, còn bây giờ, tay của mình có thể đặt ở
đâu đây?
Pall. Ellen nghiêng mặt qua, ngẩng đầu, cô nhìn xem Karen, Karen cũng đang
nhìn cô, không khí ở giữa hai người, thậm chí trở nên hơi có vẻ cứng ngắt.
Rốt cục,
Cô mỉm cười trước mà nói:
"Ta muốn ăn cá, meo."