Số 13 Phố Mink

Chương 2514

"Ầm!"

Sau một khắc, hắn lại chui lên mặt đất từ một vị trí khác, cả người bị mồ hôi

lạnh thấm ướt đẫm.

Cảm giác lúc trước, giống như đã từng quen, ngỡ như mình đã gặp qua cái kiểu

ám sát này từ chỗ nào? Thế nhưng là thứ mình đã từng thấy không linh hoạt,

càng không quỷ dị như vậy.

Mà ở vị trí cũ, phu nhân Đường Lệ bình tĩnh đứng ở đó, một lớp môi giới giống

như một cái kén tằm mỏng bắt đầu phá tan, xoá đi tất cả thuộc tính tiêu cực.

Bà ấy cúi đầu nhìn vết thương trên bàn tay của mình một chút, bà ấy cảm giác

cảm xúc của mình đang chập chờn, bà ta tức giận.

Neo cảm nhận được đối phương tức giận, bởi vì lúc này khí tức đối phương

giống như một vòng xoáy trong biển sâu, đang điên cuồng nuốt chửng mọi thứ

ở xung quanh, hình thành một vùng chân không đáng sợ.

Người lớn tuổi, tay chân lẩm cẩm, ngày thường dùng mấy phần sức lực làm một

vài món ăn mua một ít đồ, sẽ không tuỳ ý ra tay, ngẫu nhiên ngứa tay đánh cháu

mình hai lần, cũng không tốn sức lực gì, dù sao thì cháu trai cũng sẽ không

phản kháng.

Lúc muốn đánh thật sự phải đánh thức sức mạnh lại.

Một loạt thao tác khó chịu khi này của Neo, quả thật đã chọc giận phu nhân

Đường Lệ, bà ngoại, muốn ra tay thật.

Một thanh đao màu đen, ngưng tụ trước mặt bà ấy.

Phu nhân Đường Lệ từ từ ngẩng đầu, Neo vô ý thức liếm môi một cái, hắn cảm

thấy yết hầu của mình hơi khô.

Không cần ánh mắt của người ở trước mặt này nhìn về phía mình thì Neo đã rất

rõ ràng, mình không phải là đối thủ của người trước mặt này.

Cái người trước mặt này cho Neo cảm giác nhớ đến Người Bảo Vệ của đại khu,

mỗi đại khu, đều có Người Bảo Vệ, nhưng bọn hắn cũng không thuộc về sự

quản lý của đại khu, mà là trực tiếp được Giáo Đình và Thần Điện … chủ yếu là

do Thần Điện trực tiếp bổ nhiệm.

Ánh mắt của phu nhân Đường Lệ, rốt cục nhìn về trên người Neo một lần nữa.

Bà ấy cười, bởi vì Neo thế mà không có lựa chọn chạy trốn, bị mình khoá chặt

trong khoảng cách gần đến như vậy, vậy thì kết cục của đối phương gần như đã

được xác định.

Phu nhân Đường Lệ biến mất khỏi vị trí ban đầu, trong chốc lát khi bà ấy biến

mất, Neo chỉ cảm thấy cảm giác nghẹt thở chèn ép đến từ bốn phương tám

hướng, giống như là muốn triệt đề vò nát hắn

Nhưng Neo không có bối rối, càng không có lúng túng, hắn không chỉ không

chạy, còn chủ động giơ hai tay lên,

Kêu:

"Chào bà ngoại!"

...

"Ông ngoại, ông biết đấy, ra ngoài xuất chinh, nguy hiểm rất lớn, trong kế

hoạch của chúng ta, tỷ lệ tổn thất được dự đoán thậm chí đến năm mươi phần

trăm, nói cách khác, một Đoàn dân binh xuất chính, khả năng phải tổn thất một

nửa."

"Ta biết, ta biết."

"Nếu như chỉ là Richard, hoặc là chỉ một mình cậu, ta là có thể đáp ứng, nhưng

lần này ngài lại muốn sắp xếp tất cả mọi người bao gồm cả dì út và dượng út

vào, áp lực của ta thật sự rất lớn."

"Ta biết, ta biết."

Ông Deron có chút bất an, mà ngồi ở đó bứt rứt xoa xoa tay.

Người đang ngồi trước mắt mặc dù là cháu ngoại của mình, nhưng hiện tại chức

vị của cháu ngoại cao hơn mình.

Ông ấy cảm thấy tốc độ thăng chức của mình đã rất nhanh, nhất là lúc một bộ

thần bào chủ giáo màu đỏ vừa mặc trên người thì trong lòng cũng đã rất đắc ý

rất lâu, kết quả lúc này thời gian mới trôi qua bao lâu, ở trước mặt người ngoài,

vị chủ giáo như mình còn phải trịnh trọng hành lễ với cháu ngoại của mình.

"Ông ngoại, đợi chút nữa ở lại cùng nhau ăn cơm đi."

"Được rồi, tốt."

Karen hơi có chút nghi ngờ, hôm nay ông ngoại cũng quá dễ nói chuyện, có lẽ,

đúng như ông ngoại nói, ông ấy là bị ngoại bà ép tới nói giúp, ý định của bản

thân ông ấy cũng không muốn để cho cả nhà mình đều đi xuất chinh.

Thật ra, trong lòng Deron nghĩ là, mình nói có tác dụng hay không cũng không

quan trọng, dù sao mình chỉ là một sự dự bị đặt ở ngoài sáng, ông ấy không tin

hôm nay vợ của mình sẽ không tới.

Dù sao thì chờ sau khi vợ mình đến, cháu ngoại mình còn phải dành tâm trí để

tán gẫu cùng bà ấy, vậy thì mình cố gắng giảm bớt áp lực ở bên này vậy.

Karen đứng người lên, đi đến bên cửa sổ phòng sách, nhìn xuống mảng xanh

bên dưới.

Ở trên dốc nhỏ phía xa, một người phụ nữ đang cưỡi ngựa tản bộ, trên yên

ngựa, còn có một con chó vàng.

Ngày xuất chinh là vào ngày kia, hôm nay Karen tổ chức tiệc ở trang viên Ellen,

hội họp với các thuộc hạ sắp xuất chinh của mình.

Sau này thì đoàn đội của mình chính thức bị chia thành hai cái bộ phận.

Một bộ phận do Alfred dẫn đầu, Leon và Wilker phụ trợ, hỗ trợ công việc của

mình ở đại khu, thúc đẩy cải cách, chỉnh chu lại khu vực trung tâm, nắm giữ đại

khu thành phố York trong tay mình một cách triệt để, trở thành địa bàn thuộc về

mình;

Một bộ phận khác thì do Neo dẫn dắt, cầm đầu một nhóm lớn thuộc hạ của

mình không thích hợp làm việc văn chức, đến hoang mạc để kiếm công lao,

cung cấp phiếu điểm liên tục không ngừng.

Ở đại khu cần cung cấp hậu cần ổn định cho Đoàn dân binh viễn chinh, nhân

viên thay đổi, Đoàn dân binh thì truyền máu ngược về cho đại khu.

Cái con cua thứ nhất này, mình ăn, nếu như có thể ăn tốt, ăn ngon lành vậy thì

cũng cấp một sự trợ giúp rất rõ rệt cho con đường sau này của mình.

Cuộc chiến của Hoang Mạc chỉ là một sự bắt đầu, cùng với các dấu hiệu của

việc Chư Thần trở về càng ngày càng rõ ràng, mưa gió biến đổi sẽ càng ngày

càng nhanh, mà cái này, cũng là cơ hội để phe phái ưu tú ở đại khu nhanh chóng

giành được quyền lực thực sự.

Đúng vậy, mặc dù mới lên làm Trưởng khu, nhưng Karen đã đang chuẩn bị cho

giai đoạn tiếp theo, cơ hội là luôn dành cho những người có chuẩn bị, giống như

là lần nộp bài thi trước vừa rồi.

Lúc này, trong tầm mắt của Karen có hai người xuất hiện.

"À, sao bọn họ lại đi cùng nhau?"
Bình Luận (0)
Comment