Phu nhân Đường Lệ mở miệng nói; "Đây chính là nguyên nhân mà bà tức giận,
cũng là nguyên nhân bà bảo ông ngoại cháu tới đây."
Karen đưa tay nhẹ vỗ trán, anh hiểu được.
Thì ra cả nhà bà ngoại đều rất "Hiểu chuyện", nhất là khi ông bà ngoại đều biết
thân phận của mình, lấy cách làm người của bọn họ và nhà Guman, sẽ không
làm loại chuyện để cố ý lấy lòng đứa cháu làm Trưởng khu này.
Theo như tính tình của bà ngoại, bà ấy thậm chí cũng không đồng ý để mấy đứa
con của mình gia nhập Đoàn dân binh để đi đánh trận.
Nhưng điều càng làm cho bà ngoại tức giận đó là mình không nhờ vào cháu
ngoại mình để chiếm lợi ích, nhưng lại rõ ràng bởi vì cháu ngoại của mình,
ngược lại bị đối xử khác biệt.
Tính chất cũng không giống nhau, cơn tức này, cũng không nuốt trôi.
"Cháu đã biết, bà ngoại, cái chuyện này, ta sẽ...."
"Cháu sẽ cân nhắc, cháu sẽ điều tra, cháu sẽ chú ý?" Phu nhân Đường Lệ chỉ chỉ
vào Deron, "Sau đó bảo ta về nhà, chờ câu trả lời chắc chắn? Mấy cái lời khách
sáo này, ông ngoại cháu đã nói hơn nửa đời người, ta nghe đến chán rồi.”
Karen gật gật đầu, mở ra hai tay, hỏi:
"Vậy cháu cứ dựa theo ý bà ngoại để xử lý, bà muốn để cháu làm thế nào thì
cháu sẽ làm như thế đó, nghe theo lời của bà."
"Ta muốn để cháu sắp xếp cho bọn nó..."
Đường Lệ phu nhân nói được nửa câu, tạm ngừng.
Bà ấy giống như là đột nhiên bừng tỉnh, nhìn chồng mình một chút, lại nhìn
Karen một chút, sau đó đưa tay gõ gõ trán của mình:
"Ôi, tại sao có thể như vậy!"
Lúc này Deron lập tức đi lên vịn cánh tay của vợ mình, an ủi: "Cứ dựa theo lời
Karen nói mà xử lý đi, Karen nguyện ý làm sao thì làm như vậy, chúng ta cũng
không nên dính vào."
"Không phải, không được, chuyện này, ta… Karen, không cho phép cháu..."
Phu nhân Đường Lệ muốn bảo Karen không cho phép chiêu mộ hai gia đình
Eisen và Lucie vào trong Đoàn dân bình, nhưng lúc này bà ấy cũng không nói
được lời này ra khỏi miệng, nếu không bà ấy khí thế hùng hổ tới đây còn đánh
một trận với con Dị Ma Khát Máu kia để làm gì?
"Karen à, ông và bà cháu về trước."
"Được rồi, ông ngoại, để cháu tiễn hai người."
"Không được không được, cháu còn có việc phải bận rộn, ha ha, tự chúng ta có
thể trở về."
Deron đỡ lấy vợ mình ra ngoài, Karen đưa đến cửa lâu đài cổ, nhìn xem bọn họ
ngồi vào xe.
Lúc này, Leon đi tới, cầm trong tay một phần văn kiện chờ Karen ký tên.
Karen hỏi: "Cậu có biết ai phụ trách phê duyệt đơn đăng ký tham dự Đoàn dân
binh không?"
Leon trả lời: "Đương nhiên là phòng công tác tình báo phụ trách, do chủ nhiệm
Richard tiến hành sàng chọn vòng thứ nhất rồi sau đó giao cho đám người Muri
tiến hành chọn lựa kỹ càng."
"Được rồi, ta đã biết."
Sau khi Karen ký tên lên văn kiện, trở lại thư phòng, sau đó ngồi xuống sau bàn
đọc sách.
Cực kỳ hiển nhiên, đối với chuyện này, bà ngoại là bị lợi dụng, có người hiểu
rất rõ tính tình của bà ngoại, thành công biến nguồn phản lực của bà ngoại thành
động lực.
Cái người này, còn phải biết quan hệ thật sự giữa mình và bà ngoại, cho nên
không thể nào là Richard.
Mặt khác, nếu việc sơ tuyển là do Richard tiến hành phê duyệt, như vậy, thì cái
người này còn có thể ép Richard đánh trượt cả nhà Guman …
Karen cầm điện thoại lên, bấm điện thoại nhà Guman, ông ngoại bà ngoại vừa
rời đi, xem như bay về nhà thì bây giờ cũng chưa đến.
Chỉ chốc lát, điện thoại bắt máy, đầu dây đối diện là tiếng của Eisen:
"Alo, đây là nhà Guman."
"Ngài Eisen, ta là Karen."
"A, Karen à, ông ngoại bà ngoại đã đi rồi sao?"
Bên cạnh Eisen không có người khác.
"Bọn họ vừa đi, thưa cậu."
"Ừm, rất xin lỗi, ta sợ bà ngoại của cháu không đồng ý."
"Cậu cũng có thể nói chuyện trực tiếp với cháu."
"Đến lúc đó thì bà ngoại sẽ ép buộc để cháu không đồng ý."
"Cậu đã nghĩ kỹ rồi sao?"
"Ừm, ta đã nghĩ kỹ, chúng ta đều đã suy nghĩ kỹ, cơ hội khó có được, chúng ta
muốn đi, ta muốn cùng mợ của cháu, cùng đi đến nơi cần chúng ta, đi cùng với
con mình.
Bên phía Duck thì cũng rất sùng bái và cảm kích cháu, cậu ta muốn theo cháu
làm việc, Lucie cũng ủng hộ.
Tóm lại, không nói rõ ràng mục đích rốt cuộc là vì cái gì, thậm chí, có thể nói là
cảm giác nguy cơ của người đã tuổi trung niên, nghĩ rằng bây giờ nếu không
làm gì đó, chờ đến lúc lớn tuổi, có lẽ cũng không thể làm được gì nữa.
Chúng ta thỏa mãn yêu cầu xét duyệt, đúng không, Karen."
"Cậu, bệnh tình của cậu xem ra đã tiến triển rất tốt."
"Ai, chỉ là càng ngày càng đánh không nổi đứa con này, Trận pháp sư trên
phương diện cận chiến, đúng là yếu thế."
"Có thể bố trí trước một cái trận pháp."
"Đang suy nghĩ đến chuyện này, nhưng chỉ có thể chờ sau khi trở về mới thực
hành."
"Cậu thật sự đã quyết định chắc chắn rồi sao? "
"Đúng vậy, Karen, đã quyết định rồi, cháu không cần lo lắng về tỷ lệ thương
vong, dù sao chúng ta cũng là tín đồ Trật Tự."
"Được rồi, cậu, cháu đã biết."
Sau khi cúp điện thoại, Karen khoanh hai tay, nâng cằm của mình.