"Ngay cả đại khu của chúng ta thì tình hình tài chính cũng đã khó khăn như thế,
những đại khu khác thì không cần phải nói, bây giờ bên phía bọn hắn đã xuất
hiện tình trạng hạng mục và thầy trò được mời về đại khu lại chạy ngược trở về
trường học, báo chí và rất nhiều truyền thông nội bộ cũng đã có rất nhiều người
trong cuộc lên án công kích bọn hắn, cho rằng những Đòn Roi Kỷ Luật của các
đại khu khác đang áp bức và ngược đãi, tạo ra vết thương khó có thể xoá nhoà
trong lòng của họ."
"Mấy lời ngược đãi chèn ép kia là như thế nào?"
"Chính là để những thầy trò kia được hưởng trợ cấp và đãi ngộ tương tự với
thần quan bình thường của đại khu."
"A.” Karen cười lắc đầu, "Nếu vậy thì mỗi ngày tất cả thần quan cơ sở đều đang
phải chịu đựng sự áp bức và ngược đãi rồi à?”
"Trưởng khu, đãi ngộ cùng kinh phí của đại khu chúng ta đều là tốt nhất. "
"Ta biết, hiện tại là đang cần bọn hắn làm việc, chờ sau khi làm xong, ai muốn
nghiêm túc làm việc thì ở lại, những kẻ khác, từ đâu tới thì lủi về đó cho ta, bọn
này cảm giác bản thân hơn người, ta cũng chẳng phụng dưỡng nổi đâu.
Rõ ràng là kỷ nguyên Chư Thần không ra, vậy mà sao trong trường đại học lại
bồi dưỡng ra một đám “Thần linh” siêu thoát phàm tục đến như thế được nhỉ?"
"Ha ha." Wilker cười.
"Được rồi, đi mau đi. "
Wilker đi rồi, Karen bắt đầu gọi điện thoại lần lượt cho từng người ban sáng gọi
đến hỏi thăm.
Có vài người không biết tình hình, Karen giải thích một chút, có vài người biết
tình hình, còn "Rất thân quen" mà nói với Karen: Cậu em à, lần này làm hơi quá
rồi.
Mỗi một cuộc điện thoại đều kết thúc trong không khí hữu nghị, dù sao thì cho
dù không muốn hữu nghị cũng sẽ không chủ động gọi điện thoại đến trước.
Connor và Healy cầm theo hộp giữ nhiệt mà đến, Karen nhìn đồng hồ, bình
thường hay dùng bữa tối sớm, sau khi dùng bữa xong, bắt đầu phê duyệt văn
kiện, Connor thì tiếp tục làm bài tập.
Lúc 12 giờ đêm, bữa ăn khuya được đưa tới, Auggie và Dinah đem tới.
Dinah vừa vào đã hét lên: "Này, Karen, ngươi thật sự cứ bỏ hai người chúng ta
ở nhà mà mặc kệ à?"
Karen buông bút máy xuống, ngẩng đầu, nhìn Dinah.
Dinah ngơ ngác một chút, lúc này mới ý thức được bây giờ Karen đang ngồi ở
vị trí Trưởng khu, mặc dù Trưởng khu nếu đặt trước mặt con gái nuôi của Đại tế
tự là cô ta thì cũng không có ý nghĩa gì lắm, nhưng Dinah rất rõ ràng tiềm lực
mà Karen cho thấy bây giờ.
Con ông cháu cha ngồi dưới cây cao bóng cả, ngay cả chiến trường thật sự đều
không tham gia, đối mặt với một người trẻ tuổi dựa vào năng lực của mình mà
từ từ đi lên, trong lòng dù sao cũng sẽ không tự giác được mà rụt rè.
Chỉ có điều là Dinah đã tuỳ ý quen, cho nên ngôn ngữ và cử chỉ sẽ khiến cô ta
hối hận muộn màng.
Karen không phản ứng bọn họ, tiếp tục xem xét văn kiện trong tay.
Dinah và Auggie bày bữa khuya lên trên bàn trà, Connor thêm đá vào trong ly
của Karen, nói: "Ăn cơm, đói bụng không tốt cho dạ dày."
Đây là lời mà chị Pall dạy, mặc dù Connor cũng không biết dạ dày là cái thứ gì.
Karen đứng dậy đi tới dùng bữa ăn khuya, lần này Dinah và Auggie đều cực kỳ
yên tĩnh.
Sau khi ăn xong, Karen trở lại phía sau bàn làm việc, bắt đầu viết báo cáo.
Chiến sự Hoang Mạc còn đang tiếp tục lên men, sức ảnh hưởng của nó không
chỉ ở trên chiến trường, chiến tranh giữa Trật Tự và Luân Hồi kết thúc quá
nhanh, cuộc chiến được định sẵn sẽ kéo dài rất lâu này đủ để cho toàn bộ hệ
thống của Trật Tự Thần Giáo đều sinh động trở lại.
Muốn thông qua cuộc chiến này để cướp lấy quyền lực, không chỉ có riêng
Người Cầm Roi, những nhân vật lớn khác cũng không phải người ngu. Nói một
cách khách quan thì Người Cầm Roi vẫn còn yếu thế, bởi vì chỉ có hai Đoàn
dân binh đang hoạt động trên chiến trường Hoang Mạc là được công nhận đã
gắn cái nhãn mác "Đòn Roi Kỷ Luật" lên, một là Đoàn dân binh của đại khu
thành phố York, đây là bởi vì Karen nắm giữ quyền lực thực tế ở đại khu, một
Đoàn còn lại thì là Đoàn dân binh của đại khu Dinger, đây là dựa vào trọng
lượng của “đại khu thủ đô” mà tổ chức.
Ở những đại khu địa phương khác, Đòn Roi Kỷ Luật có thể hợp tác với Ban
quản lý đại khu, có thể chiếm được năm phần quyền lực đều rất ít, hầu như đều
chỉ có hai ba phần, thậm chí một phần cũng đều có.
Quyền chỉ huy, quyền khống chế và "Quyền dán nhãn", tất nhiên là đừng nhắc
đến.
Người Cầm Roi muốn thay đổi cục diện này, ông ta đang tiến hành thúc đẩy,
nhưng Karen cảm thấy chuyện này không thực tế, có một số quyền hạn là có thể
thông qua hội nghị nội bộ của Giáo Đình mà nhận được từ tay của Đại tế tự, có
một số quyền lực, phải dựa vào vốn liếng bỏ ra của bản thân.
Đòn Roi Kỷ Luật vừa mới khôi phục ở các đại khu địa phương mỗi nơi giành
được tỉ lệ quyền lực không đồng đều với nhau, phần lớn vẫn còn trong thế yếu,
tầng lớp cơ sở ở dưới chót đã như vậy, Người Cầm Roi cũng rất khó để làm gì
nên chuyện.
Karen cảm thấy Người Cầm Roi cũng không muốn bước xa đến như vậy, rao
một cái giá trên trời, nhận được lại chút gì thì đều đã có lời.
Cho nên, bây giờ Karen muốn viết một bài văn để phối hợp, lấy thân phận
Trưởng khu đại khu thành phố York, chia sẻ kinh nghiệm làm việc, trình bày ưu
thế và hiệu suất khi Đòn Roi Kỷ Luật quản lý Đoàn dân binh.
Ừm, đây là bài văn không có gì bổ ích có thể đặt tên là “Cái mông của ta quyết
định lời mà ta nói”.
Thứ duy nhất có thể đọc từ trong bài văn này đó chỉ là Đoàn dân binh thành phố
York lập công, nếu ngươi lập công thì ngươi cũng có thể khoe khoang một chút.
Sau khi nhanh chóng hoàn thành xong bài văn này, Karen ấn cái chuông trên
bàn một cái, Leon trực ca đêm đi đến:
"Phát ra ngoài đi, a, đúng rồi, không chỉ trên tài liệu nội bộ của hệ thống, cũng
phải đăng lên Tuần Báo Trật Tự."
Chủ biên của Tuần Báo Trật Tự hẹn mình gửi bài viết, hi vọng mình chia sẻ một
chút kinh nghiệm.
Cũng không phải mình tự mình ở tiền tuyến dẫn quân đánh giặc, mình vẫn luôn
ngồi yên trong văn phòng, có kinh nghiệm gì có thể chia sẻ? Nhưng trong mắt
người ngoài thì tất cả chiến tích của Đoàn dân binh đều sẽ được đặt lên trên đầu
của Karen, đây cũng là chiến sĩ tiền tuyến bất chấp nguy hiểm chém giết, mình
ngồi ở hậu phương đếm công lao.
Nhưng mà, suy nghĩ kỹ một chút, Karen cảm thấy thật ra mình cũng không cần
cảm thấy xấu hổ, Đoàn dân binh là mình lên kế hoạch thành lập trước, từng sĩ
quan đều là do mình bồi dưỡng, cả nhà bà ngoại mình hầu như đều ra chiến
trường, ngay cả tên cầm đầu của tàn dư Ánh Sáng đều bị mình cảm hóa mà dẫn
binh vì Trật Tự.
"Ừm, mình cũng làm được rất nhiều.”
Chuông điện thoại reo lên, vào giờ này có điện thoại gọi đến, cũng không nhiều.
"Alo, ta là Karen."