Số 13 Phố Mink

Chương 254

Đường phố Mink, nhà thờ.

Công việc tu bổ đã được tiến hành, chủ yếu là cưỡng chế kéo khe rãnh ở giữa ra

ngoài.

Rasma chải chuốt tóc tai, chỉnh lại bộ râu, hôm nay lão mặc một bộ áo choàng

cha xứ, trông nghiêm nghị và đứng đắn hơn rất nhiều, không còn giống một lão

già với chiếc áo khoác da rách rưới cũ kỹ khoác trên mình như trước nữa, mang

lại cảm giác nếu không phải đang chuẩn bị đi tới cửa hàng điểm tâm thì cũng là

vừa từ trong cửa hàng điểm tâm bước ra vậy, nhưng nhìn thế nào cũng không

thấy vẻ gì là một lão già đứng đắn.

Dĩ nhiên, hình tượng của lão trông sẽ tốt hơn nếu như lúc này lão không phải

đang vắt chân chữ ngũ trên băng ghế ngồi cắt móng tay.

Ở trước mặt Rasma là tiểu đội trưởng Simon đứng ngay ngắn.

"Nhân viên sơ tán, đã sắp xếp xong xuôi chưa?" Rasma hỏi.

"Hồi bẩm đại tế tự, đã sắp xếp xong xuôi, đã sơ tán khỏi thành phố La Giai."

"Ừm."

"Chỉ là, tôi vẫn kiến nghị nên thiết lập một điểm quan sát liên lạc chuyên dụng

trên phố Mink để..."

"Đừng có ngu ngốc."

"Vâng."

"Nhà của Dis Inmerais, Dis Inmerais sẽ tự theo dõi, dù cho hiện giờ ông ta vẫn

đang ngủ say. Do vậy nên cậu mới muốn phái một đội quân quay lại giám sát

chặt chẽ cả nhà lẫn người nhà lão ta, cậu có thể bảo đảm ông ta sẽ không phát

hiện sao? Ông ta đã nói rất rõ ràng, hy vọng rằng người nhà ông ta có thể rời

khỏi vòng xoáy của giáo hội mãi mãi, ba vị trưởng lão ở thần điện cũng đã đồng

ý rồi. Simon, đừng bao giờ cố tỏ ra thông minh, bởi vì việc làm ấy trong mắt

những người thông minh thực sự trông cực kỳ ngu ngốc."

"Vâng, đại tế tự đại nhân, tôi hiểu rồi."

"Ta lấy danh nghĩa đại cúng tế, ra lệnh cho cậu không được đặt điểm quan sát

trên đường phố Mink."

"Vâng, đại nhân."

Rasma gật đầu một cái, tiếp tục quan sát đám công nhân đang thi công trước

mặt.

Simon không nhịn được hỏi: "Đại tế tự, bộ đồ ngài mặc là..."

"Dis Inmerais ngủ rồi, ta chuẩn bị thay thế vị trí cha xứ của ông ta ở đây."

"Chuyện này..."

"Tôi cũng không cần hỏi gì nhiều trong chuyện này, hơn nữa tôi cũng sẽ không

ở lại quá lâu. Trưởng lão Geller đã đồng ý, còn mong rằng tôi có thể tìm kiếm

những bước đột phá mới trong những ngày tôi làm linh mục ở giáo đường này.

Nhưng Dis Inmerais lại ngưng kết được ba mảnh vụn mai thần, ta không đòi hỏi

quá nhiều, chỉ cần một mảnh là được rồi, nói không chừng nơi này còn lưu lại

một vài thứ của Dis Inmerais có thể giúp tôi."

"Có đại tế tự ở đây, mọi việc nhất định sẽ ổn định."

"Cho nên mấy cái móng vuốt chó của cậu có thể thu lại được rồi đấy." Rasma

thổi thổi móng tay lão mới sửa xong: "Không cẩn thận thì móng tay cũng bị tôi

cắt ra máu."

"Tôi hiểu rồi."

Simon rời đi.

Nhìn bóng lưng anh ta rời đi, trong mắt Rasma toát ra một tia phiền muộn.

Thật ra lão không thích kiểu tiết mục "Tranh quyền đoạt lợi" này, nhưng ở trong

Thần giáo, những thứ này sẽ mãi mãi không thể thiếu.

Ví dụ như cái tổ chức Đòn roi của kỷ luật này, thật ra nó độc lập với giáo hội,

người trực tiếp lãnh đạo là một vị trưởng lão có vai vế rất cao trong Thần điện,

cụ thể đó là ai thì Rasma cũng không biết.

Ngoài ra, trong giáo hội còn có rất nhiều phe phái được hình thành do bất đồng

về lợi ích và nhận thức giáo lý, dĩ nhiên cũng tồn tại những gia tộc thừa kế của

giáo hội có quan hệ huyết thống, một vài hệ phái và người thân sinh trong gia

tộc giờ phút này cũng đã tập trung trong Thần điện.

Điều này khiến lão đại tế tự phải nhổm dậy, kỳ thực cũng không có quá nhiều ý

nghĩa, vốn dĩ quyền lực không thể nào được nắm trọn, và nhiều khi bạn chỉ có

thể trở thành một bình hoa bất động chỉ được bày trên chiếc bàn kia.

Rasma cúi đầu xuống, tiếp tục mài dũa bộ móng tay, lúc này, một người công

nhân đứng bên cạnh chống xẻng xuống đất, quẹt tay lau mồ hôi, quay sang coi

Rasma như một cha xứ bình thường mà cười nói:

"Cha xứ, trong lòng con vẫn luôn suy nghĩ, con cảm thấy trong đời con chưa

từng thích giao du với mọi người, cũng không thích những chuyện phiền phức

đó, chỉ muốn tìm một nơi an tĩnh để nội tâm mình được yên bình. Cho nên, con

có thể tham gia giáo hội không? Hoặc là, con có thể tìm kiếm được sự bình yên

trong giáo hội không?"

Rasma không ngẩng đầu lên, chỉ trả lời:

"Con càng muốn trốn tránh điều gì, đợi đến khi gia nhập giáo hội, con sẽ phát

hiện bản thân sẽ càng phải đối mặt với điều đó nhiều hơn."

Rasma vừa nói vừa cười, tiếp tục đáp:

"Một con cá sống trong dòng suối nhỏ đều cảm thấy không tự do, chẳng lẽ nhảy

vào trong một áo cá nhỏ hơn là có thể tự do sao?"

...

"Cậu muốn đi theo."

Hoven tiên sinh chỉ vào Alfred nói.

Alfred gật đầu.

"Cô không định đi cùng sao?" Hoven tiên sinh hỏi phu nhân Molly.

Phu nhân Molly gật đầu nói: "Tôi không tính đi, tôi muốn ở lại giúp thiếu gia

trông nhà."

"Một lựa chọn thông minh." Hoven tiên sinh bình luận: "Giúp trông nhà, không

nói đến việc ung dung thoải mái, sau này khi luận công, cô cũng sẽ góp không

ít."

"Thật ra thì tôi không suy nghĩ nhiều như vậy." Phu nhân Molly giải thích: "Chỉ

là cảm thấy lão gia Dis Inmerais đã nằm xuống, thiếu gia rời nhà đi tới Wein

chắc chắn sẽ không yên tâm chuyện nhà cửa, cho nên tôi định ở lại."

"Ừ." Hoven tiên sinh gật đầu một cái: "Cô rất thiết thực. Còn cậu ta..."

Hoven tiên sinh chỉ sang Alfred.

"Về phần cậu ta thì có nhiều cách hơn."

"Ông nói đúng, tôi đối với tương lai của thiếu gia thì tha hồ suy nghĩ, cho nên

tôi muốn ngày ngày được ở bên cạnh thiếu gia cùng đi du ngoạn."

Trong nghĩa trang Oak Hill, tận mắt Alfred đã thấy sự đáng sợ của Dis

Inmerairs;

Nhưng đồng thời anh ta cũng được chứng kiến sức mạnh "tri thức" của Hoven

tiên sinh.

Mặc dù một giờ trước vừa từ mộ bò ra ngoài, mà chỉ trong mười lăm phút, ông

ta đã chuẩn bị xong một trận pháp phong ấn tà thần.

"Tôi đã đưa cho Karen một bộ trận pháp cơ bản, cậu cũng có thể theo đó học

hỏi một chút, cậu có con mắt ma mị nên học hỏi hay ghi nhớ hẳn sẽ rất nhanh.

Thứ tài năng thiên phú này không phải để cậu đi khoe khoang, nếu tài năng

không đi đúng con đường để bản thân không ngừng tiến bộ thì thật là lãng phí."

"Vâng, những lời ngài nói tôi đều nhớ, tôi sẽ cố gắng trau dồi năng lực bản thân

để có thể trợ giúp nhiều việc hơn cho thiếu gia."

"Ừ."
Bình Luận (0)
Comment