Neo đứng trên tường thành, cầm trong tay kính viễn vọng quan sát tình hình
phía dưới, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Giờ khắc này, cuối cùng hắn đã cảm nhận được sự vui vẻ mỗi khi Karen khoác
lên trên người từng lớp mai rùa trước lúc đánh nhau.
Nhìn biểu cảm mê mang bất lực của kẻ địch, quả thực là mùi thuốc lá thơm nhất
trên đời, hít một hơi đã cảm thấy phấn khởi.
Neo truyền lệnh cho Richard ở bên cạnh nói: "Nỏ thủ."
Phó quan Richard lập tức truyền lại mệnh lệnh, cầm trong tay một lá cờ phát
sáng, vung vẩy phất cờ, nhưng mà cũng phải dùng đến cổ họng mà lên tiếng:
"Chú ý, nỏ thủ vào chỗ! "
Toàn bộ nỏ thủ lên trên tường thành, giương cung lắp tên lên nỏ, nghiêng người
đứng ở bên cạnh lỗ châu mai.
Những cái nỏ này đều là vũ khí thuật pháp, giá bán ở trong cao ốc giáo vụ và
chợ đen cũng đều không thấp, xem như hiện tại, cũng chỉ là cung cấp cho binh
đoàn sử dụng, chờ sau khi cuộc chiến kết thúc thì những vũ khí này vẫn là phải
nộp trở về chứ không được tự giữ lại.
Coi như vũ khí là nỏ hay súng thuật pháp, trừ phi được phê duyệt đặc biệt, nếu
không cũng không cho phép ngươi mang theo, cần phải thống nhất phương thức
sử dụng, một là thuận tiện cho hậu cần tiếp tế, giữ gìn, hai là để tiện cho chiến
hữu sử dụng vũ khí của ngươi.
Neo: "Triệu hồi sư, phương án số 3."
Richard: "Triệu hồi sư vào chỗ, chấp hành phương chiến thuật án số 3!"
Trong thành, Ashley ra lệnh: "Ra tay đi!”
"Vâng, đội trưởng!”
"Vâng, đội trưởng!”
Ashley là tiểu đội trưởng của tiểu đội Triệu hồi sư, cô có thể nhận được vị trí
này, thật ra có một phần là Karen cố ý dìu dắt, dù gì thì trong tiểu đội của cô còn
có rất nhiều đồng nghiệp của cha mẹ cô. Nhưng mà, cũng không tồn tại vấn đề
có ai không phục tùng, dù gì thì cô cũng từng thuộc về thành viên tổ chức trực
hệ của Karen, sau khi Karen từng bước một ngồi vào vị trí Trưởng khu, đám
người này cũng đều được thăng chức, trở thành nhân vật thế hệ tuổi trẻ chạm
tay vào thì có thể bỏng, đây là địa vị mà sự gặp gỡ trong cuộc sống mang đến.
Cùng với tiểu đội Triệu hồi sư hành động, từng hình chiếu của những loại yêu
thú bay ra.
"Người bạn thân thiết nhất của ta, Tiên Đế.”
Lần đầu tiên Tiên Đế được triệu hồi ra, nó rất linh động, kiêu ngạo, tự do, sẽ
không tự chủ được mà biểu hiện ra vẻ đẹp và sự trang nghiêm của mình.
Thế nhưng cùng với số lần được triệu hồi càng ngày càng nhiều, bây giờ lúc
Tiên Đế xuất hiện, vẻ mặt thậm chí có chút chết lặng, bên trong đôi mắt mang
theo một vẻ nhìn thấu tang thương thế gian, ngỡ như từ khi bắt đầu đã liếc thấy
sự kết thúc.
Giống như thiếu nữ đang thanh xuân luôn luôn ôm mộng ảo tưởng về tình yêu
tốt đẹp, mà bà chị trong cửa hàng điểm tâm từ khoảnh khắc đầu tiên ngươi bước
vào cửa đã tìm cách từ chối việc ngươi trả giá.
Nhưng việc cần làm, vẫn phải làm, đây chính là cuộc sống.
Dưới sự dẫn đầu của Tiên Đế, hình chiếu của một đám yêu thú phi hành bay ra
khỏi tường thành của doanh trại mà ra phía ngoài, sau đó lao xuống, bắt đầu
lượn quanh tầng trời thấp.
Đám Võ Sĩ Dạ Hành phía dưới nhanh chóng phản công, các loại thuật pháp và
khí cụ nổ vang trên không trung, hình chiếu của cả đám yêu thú trong chốc lát
bị đánh cho kêu thảm đầy trời.
Hình chiếu của cái đám yêu thú biết bay này, cũng không có bao nhiêu năng lực
chiến đấu, nói ngắn gọn, đó là một con Tiên Đế dẫn theo một đám "Tiên Đế"
còn không đẹp mắt bằng Tiên Đế.
Rất nhiều hình chiếu yêu thú trọng thương tiêu tan chỉ để lại cái loại lông vũ rơi
xuống đầy trời.
Tiên Đế kéo người bay lên khỏi tầng trời thấp, hôm nay vận may của nó không
tệ, thế mà không có bị bắn nổ trước, trong lòng lại có chút tiếc nuối, bởi vì điều
này có nghĩa tiếp theo nó còn phải lao xuống để bị tấn công thêm một đợt.
Neo: "Nỏ thủ định vị."
Richard: "Nỏ thủ định vị mục tiêu!"
Neo: "Ba phát liên tục."
Richard: "Nhanh chóng chuẩn bị bắn ba phát liên tục!"
Neo: "Bắn!"
Richard: "Bắn!"
Mỗi một cái lông vũ rơi xuống trên người đám Võ Sĩ Dạ Hành, đều mang theo
tác dụng định vị, nếu như nói lúc trước Kevin dùng năng lực cảm ứng nhạy cảm
để định vị một khu vực lớn cho pháo binh, như vậy bây giờ định vị từng điểm
nhỏ để nhắm bắn.
Đây cũng là lý do mà lúc trước khi ở trên sa mạc, Karen dám đơn đấu với từng
người trẻ tuổi ưu tú nhưng khi đụng phải phản quân lại không chút do dự mà lựa
chọn tránh đi.
Sức mạnh cá nhân, trừ phi ngươi thật sự hùng mạnh đến một mức độ đáng sợ,
nếu không khi đối mặt tổ chức quân sự của giáo hội thì vẫn nhợt nhạt như cũ.
Nỏ thủ nhanh chóng tiến hành bắn ba phát liên tục, mũi tên sẽ tự động khóa chặt
mục tiêu được lông vũ đánh dấu, phát thứ nhất đối phương có thể kịp tránh né
hoặc là dùng một chút Thánh khí bảo vệ để tiến hành đón đỡ, nhưng đến hai
phát tiếp theo thì cực kỳ khó khăn.
Mà mỗi một mũi tên đều mang có hiệu quả thuộc tính, đều không phải dễ đối
phó như vậy.
Trong đám Võ Sĩ Dạ Hành phía dưới, không ngừng có người biến thành một
cây đuốc sống, có người cơ thể không ngừng hư thối hóa thành nước mủ, có
người không ngừng bị điện giật thành than, kiểu chết càng lúc càng thảm.
Tường thành cao ngất phía trước mặt, bọn hắn vốn cũng không cách nào leo lên
để có thể xâm nhập, trên người cũng không có trọng giáp, năng lực phòng ngự
vốn cũng không mạnh, cũng không có khí tài chiến tranh.
Tóm lại, đây chính là một đám sát thủ bị nhốt lại phía dưới thành rồi bị phía trên
tường bắn giết.
Đội ngũ người lãnh đạo thấy thế, chỉ có thể ra lệnh rút lui, các Võ Sĩ Dạ Hành
còn lại bắt đầu lui lại.
Tiểu đội pháo binh lại tiến hành một đợt pháo kích mới, chỉ có điều là hiệu quả
lần này có hạn, đa phần là đang biểu diễn một màn bắn pháo hoa, chúc mừng
thắng lợi cho cuộc chiến thủ thành này.
Muri đứng trên đài chỉ huy, từ đầu đến cuối, không nói một câu.
Bart thì cầm khiên trên tay, chờ mong mệnh lệnh ra khỏi thành truy kích, nhưng
cậu ta chắc chắn phải thất vọng, bởi vì phía trên cũng không truyền mệnh lệnh
như vậy xuống, chỉ là yêu cầu kiểm kê bổ sung vật phẩm tiêu hao, đồng thời
phối hợp mục sư khôi phục thể lực.
Neo nhìn Bá tước Recar bên người, hỏi: "Có cần đuổi theo không?"
Bá tước Recar lắc đầu, hồi đáp: "Tổn thất lớn như thế, còn có thể có thứ tự mà
rút lui hẳn về phía sau, đây là rút lui, không phải bị đánh tan, vẫn đừng nên đuổi
theo.”
Neo ra hiệu đồng ý.
Giữ vững nơi này, và gây ra thiệt hại lớn cho kẻ địch, tổn thất phía bên mình đã
thấp đến mức gần như không cần tính, đã rất hời, cũng không cần phải dùng
thêm đòn bẩy.
Nếu thật sự ra lệnh ra ngoài đuổi theo, nói không chừng sẽ bị đối phương giết
ngược trở về một đợt.