Số 13 Phố Mink

Chương 2553

Trong nơi hư vô, có những thứ có thể hấp dẫn lẫn nhau.

Giống như là lần trước khi ở sa mạc, câu "Ca ngợi sinh mệnh" kia của Darien,

đã khiến Karen đồng điệu, để Karen gấp rút quyết định để hắn "Nhập quan cấp

tốc".

Mà đứng trên góc nhìn của Karen và Norton, mặc dù cả hai bên đều không rõ

ràng bí mật sâu nhất của đối phương, nhưng cảm giác, là có thể có chút liên hệ.

Cuối cùng thì trên mặt bản chất, bọn họ, đều cô độc, không phù hợp với chỉnh

thể, thậm chí… cần phải che giấu

Norton đặt ly rượu xuống, thả cái chân đang bắt xuống, ông nhìn xem Karen,

hỏi: "Như vậy, ngươi có nhìn nhận thế nào về cái kỷ nguyên Chư Thần không

xuất thế này?"

Karen do dự một chút, cuối cùng vẫn mỉm cười nói:

"Đây thật là một cái kỷ nguyên tốt đẹp."

Nhưng mà, câu trả lời này cũng không có nhận được sự phản hồi của Đại tế tự.

Đại tế tự lại bắt chân lên, cầm điếu xì gà lên, còn quyển sách chưa xem xong

kia, lại đặt ở trên đầu gối.

"Làm việc cho tốt."

"Vâng, Đại tế tự."

Mặc dù không biết vì cái gì mà không khí vốn đang hoà hợp lại lập tức lạnh đi,

nhưng Karen vẫn rất hiểu quy tắc mà đứng dậy hành lễ, bước ra khỏi khoảnh

sân rơi xuống dòng nước, sau đó khi mở mắt ra, mình đã quy về chỗ ngồi trong

phòng hội nghị.

Hội nghị, vẫn còn đang tiếp tục, Đại tế tự đang hỏi thăm Verden công việc của

Đòn Roi Kỷ Luật.

Mà ở trong khoảnh sân, ánh mắt Norton lại rơi vào trên người Karen một lần

nữa.

Ông ta đã nhận ra sự cố ý, là một sự cố ý đã trải qua quá trình suy nghĩ sâu xa,

Norton sẽ không khờ dại mà cho rằng đây chính là ý nghĩ chân thật trong nội

tâm Karen, ông ta cảm thấy, Karen là được ai đó dạy cho.

Norton biết, bí mật của mình, cũng không phải là hoàn toàn bảo mật, những

thuộc hạ trực hệ trước kia đi theo mình từng bước một, trong đó có người đã

sớm nhìn ra, nhưng ông ta cũng không thèm để ý.

Cho nên, Norton cho rằng, lời Karen nói và lý niệm, là được dạy trước, giống

như là một đứa trẻ được người lớn cho diễn tập, đến lúc gặp mặt gia tộc thì lên

biểu diễn để nhận được lời tán thưởng vậy. Verden, là do ngươi dạy sao?

Morindi, hay là trước lúc ngươi chết đã từng nói với hắn cái gì?

Hay là, còn có người khác đứng ở phía sau màn, ảnh hưởng đến hắn, bố trí kịch

bản sẵn?

Norton nghiêng đầu:

"Hay là nói, đây quả thật là ý nghĩ thật sự trong nội tâm của ngươi?"

Norton đứng người lên, để sách xuống, Trưởng Lão Thần Điện tới, cái phân

thân này không thể tiếp tục nghỉ ngơi, phải đi đối phó một chút.

Gần đây lại vừa mới giết một đám phân thân, dẫn đến tình hình phân thân bây

giờ có chút thiếu thốn.

"Ai, xem ra lần sau vẫn là nên để lại hai ba cái, nếu không thật sự là loay hoay

đến nỗi ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng mất."

Hội nghị kết thúc, tan cuộc. Karen đi theo Verden ra ngoài, lúc ở ngoài Thần

điện công vụ, Verden dừng bước lại nói chuyện với hai vị đứng đầu của hệ

thống khác, Karen thì đứng sau lưng Verden, yên tĩnh chờ đợi.

Cũng mượn thời gian này, anh đang suy nghĩ lại, cử chỉ lời nói của mình trước

mặt Đại tế tự khi nãy, anh cảm thấy không có vấn đề, nếu muốn tìm một vấn đề

để nhắc đến, vậy chính là có chút "Quá cố ý".

Thế nhưng là sự quá cố ý nào có dễ loại trừ như vậy?

Nhất là khi Đại tế tự hỏi mình câu cuối cùng, câu trả lời của mình, thật ra rất tự

nhiên, nhưng bây giờ hồi tưởng lại một chút, sự tự nhiên trên một góc độ càng

sâu thì lại có vẻ đang quá cố ý, nào có thần quan sẽ rất tự nhiên mà cảm thán Kỷ

nguyên vô Thần sẽ rất tốt?

Được rồi, không nghĩ nữa, dù sao tạm thời mình cũng không tiếp xúc đến Đại tế

tự, vẫn là trước tiên làm xong công việc ở đại khu thành phố York đi, từng bước

một đi, nhảy bước cũng không phải nhảy như thế.

Kết thúc suy nghĩ, Karen dùng khóe mắt liếc qua đại điện trước mặt, lúc vừa

đến anh thật đúng là không có cơ hội dừng lại để thưởng thức, trên vách tường

trong đại điện là một vài bức tranh vẽ tường rất lớn.

Nơi này là Thần Điện công vụ, là nơi làm việc của Đại tế tự, cho nên có rất

nhiều tranh vẽ tường liên quan tới người sáng lập thật sự của Trật Tự Thần Giáo

là Tiranus.

Trên bức tường trước mặt là một bức tranh rất lớn, vẽ rằng Tiranus đang ngồi

trên bậc thang, trên bậc thang cao hơn chính là Thần Trật Tự, nhưng Thần Trật

Tự trong tranh vẽ trên tường cũng không hiển lộ ra toàn bộ cơ thể, chỉ có đầu

gối và hai tay, thông qua loại kết cấu này, thành công tạo nên hình tượng vĩ

ngạn cao cao tại thượng của Thần Trật Tự.

Tiranus cẩm trong tay một quyển sách trống không, quyển sách này có lẽ là bản

thảo đầu tiên của Ánh Sáng Trật Tự.

Mặt khác, trong tay Tiranus còn cầm một chiếc bút lông ngỗng, bản thể của

món Thần khí này hiện tại còn giữ trong Thần Giáo, phân thân của nó còn được

vận dụng trong một số bộ môn đặc thù của Thần Giáo.

Tiranus đang lắng nghe lời dạy bảo từ Thần Trật Tự, trên mặt tràn đầy thỏa mãn

và nụ cười chân thành.

Nhìn một chút, trong lòng Karen không khỏi bật cười:

"Thần thái này của Tiranus, sao càng xem càng giống Alfred."



"Hắt xì!”

Alfred đang ghi chép văn kiện trong văn phòng, vào lúc này bỗng hắt xì.

Leon quan tâm hỏi: "Ngài bị cảm à? Ngài cần chú ý cơ thể một chút, có phải là

do gần đây quá mệt mỏi không?”

Alfred lắc đầu: "Sao lại thế."

Wilker thì cố ý trêu chọc nói: "Chắc chắn là Trưởng khu đang nhớ đến ngài."

"Wilker, ngươi rất hiểu chuyện đấy."
Bình Luận (0)
Comment