Kết thúc cuộc gặp mặt với Bern, Karen rời khỏi cao ốc giáo vụ, cõng Connor
trở lại ký túc xá, đẩy cửa ra, đã nhìn thấy Auggie ngồi ở trên ghế sa lon, trên
bàn trà trước mặt là một đĩa ốc gạo xào cay lớn, đang dùng cây tăm mà chọc thịt
ốc.
Một con Băng Sương Cự Long thể trạng lớn đến gần như kinh khủng, lúc này
đang ăn mấy con ốc gạo nhỏ một cách say sưa và ngon lành.
Trông thấy Karen trở về, Auggie vô thức vội vàng xoay người hốt mấy cái vỏ
ốc rớt xuống dưới sàn.
Nhưng rất nhanh, cô ta lại cảm thấy mình "Hèn mọn vội vã" như thế cũng
không thích hợp, chờ đến khi Karen đi qua trước mặt cô ta, dùng một loại giọng
điệu mang theo vẻ nhàn nhã và chế giễu mà chủ động nói:
"À, nghe dạy bảo về rồi đấy à?"
Karen không quan tâm đến cô ta.
Sau khi đặt Connor nằm ngay ngắn ở trên giường, Karen đi ra.
"Thiếu gia, ngài có muốn dùng chút gì không?"
"Có cái gì sẵn để ăn không?"
"Có nem rán, ta có thể hâm lại cho ngài."
"Ừm."
Karen ngồi xuống ghế dựa, chuẩn bị dùng ít đồ ăn rồi về văn phòng, hiện tại
Karen thật ra đã cảm thấy buồn ngủ, nhưng anh dự định về văn phòng để ngủ.
Lúc này, cửa phòng bị đá văng, trên người Dinah mặc áo giáp khiêng thêm một
thanh đại kiếm xuất hiện tại ngoài cửa ra vào, cô ta hô lớn:
"Healy, ta đói!"
Lập tức, cô ta nhìn thấy Karen đang ngồi trong phòng, lập tức lại nói thêm một
câu:
"Mời chuẩn bị đồ ăn cho ta."
"Được rồi, tiểu thư Dinah.”
Dinah đặt đại kiếm xuống, vừa chuẩn bị đi cởi áo giáp trên người xuống, Karen
mở miệng nói:
"Cứ mặc đi, cơm nước xong xuôi rồi lại cởi.”
Cái thứ áo giáp này cũng giống như vậy giày, không cởi ra thì còn tốt, cởi xong
thì mùi cũng sẽ thoát ra.
Ở chỗ huấn luyện bởi vì số lượng lớn tân binh cần huấn luyện và thiết bị không
đủ, cho nên lúc huấn luyện cũng giống nhà máy mà thay phiên ba ca, cho nên
Dinah mới trở về sau khi kết thúc huấn luyện buổi trưa.
Dinah cũng không cởi áo giáp ra mà ngồi xuống, hỏi: "À, nghe dạy bảo về rồi
đấy à?"
"A."
Karen chỉ cảm thấy cấp trên sắp xếp Auggie làm hộ vệ cho Dinah, thật sự là rất
phù hợp.
Healy bưng nem rán lên, lại lấy thêm trứng muối, mấy loại đồ ăn, bởi vì Dinah
trở về, cô ta lại đi làm cơm chiên.
Dinah vừa dùng tay cầm nem rán đưa vào trong miệng vừa nói: "Rốt cuộc đến
bao giờ thì ta mới có thể ra tiền tuyến?"
"Sắp, mấy ngày nữa."
"Ta đã sắp chờ không được nữa rồi, mỗi ngày đều phải tiếp nhận huấn luyện cơ
sở nhất."
"Huấn luyện là có ý nghĩa của nó."
"Có ý nghĩa hay không thì cần ngươi dạy cho ta hiểu à? Từ nhỏ ta đã lớn lên từ
trong Kỵ Sĩ Đoàn."
Karen nhẹ gật đầu, dùng đũa bạc tách đôi một cái trứng muối, chấm vào trong
giấm, nói: "Quân công của ngươi có nhiều hơn được số lẻ của ta không?"
Dinah: "..."
Tính tình của đại tiểu thư đúng là có chút không tốt, nhưng cũng không phải
quá lệch lạc; trong nội tâm cảm thấy bực tức, nhưng chỉ là trả lời lại một hai
câu, ngày bình thường, cô con gái nuôi của Đại tế tự vẫn rất phục tùng mà tiến
hành huấn luyện dân binh. Trên phương diện quân công này, cô cũng không có
cách nào để cãi lại Karen, lúc Karen ở hoang mạc xách đầu của nhiều người về
như vậy, mỗi một cái đầu người đều là quân công cao hơn cô.
"Vậy thì đợi đến lúc đi tiền tuyến, ta có thể lựa chọn chức vị sao?”
Karen đáp lại nói: "Nghe theo sự sắp xếp.”
"Ta đang cầu xin ngươi."
"Cầu xin không có tác dụng."
"Ta dù sao cũng phải có chút ưu đãi chứ?”
"Phía dưới Trật Tự, người người bình đẳng."
"Hừ!" Dinah nhận một cái thau cơm chiên lớn từ Healy, cầm lấy thìa, bắt đầu
điên cuồng xúc cơm vào trong miệng.
Connor vuốt mắt bước ra từ trong phòng ngủ.
Karen nhìn về phía cô bé, hỏi: "Không buồn ngủ à?"
"Buồn ngủ." Connor đi về phía phòng tắm, "Trước khi lên giường phải tắm
rửa."
Dinah cầm lấy ly sữa đậu nành mà uống một hớp lớn, nuốt cơm chiên trong
miệng xuống, giễu cợt mà nói với Karen: "Nhà ngươi còn nhiều quy định hơn
cả Đại tế tự."
"Bởi vì ta không muốn đưa Connor vào trong một thế giới độc lập, cho nên chỉ
có thể chú trọng lễ nghi và quy củ thường ngày nhiều một chút."
"Ngươi phản giáo đi, Karen, vậy thì bây giờ ta sẽ có thể chém chết ngươi."
"Ngươi đánh không lại ta."
Dinah: "..."
Karen ăn xong, đứng dậy vào nhà bếp rửa tay.
"Các ngươi cứ từ từ mà dùng, ta tới phòng làm việc."
Chuyện thứ nhất mà Karen làm khi trở lại văn phòng, đó là gọi ba người Alfred,
Wilker và Leon đến để tổ chức một buổi họp, kể lại những chuyện mà mình đã
gặp trong lần đến đại khu Dinger này.
Là những trợ thủ chủ yếu của mình, bọn họ cần biết động thái và cách xử lý các
mối quan hệ của mình, chỉ như vậy thì mới có thể giúp mình xử lý tốt công việc
lúc mình ngủ.
Sau khi kết thúc buổi họp nhỏ thì mọi người rời đi, Karen tiến vào phòng trong
để nghỉ, sau khi tắm rửa một cái thì lên giường nghỉ ngơi.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, đã sáu giờ. Thấy không có chuyện gì quấy rầy mình,
Karen dứt khoát không đứng dậy, lại ngủ thêm một giấc.
Lần này tỉnh lại là lúc trời vừa rạng sáng.
Ngủ rất dễ chịu, tinh thần sung mãn.
Đi ra khỏi phòng nghỉ, ngồi xuống ghế làm việc, Karen ấn cái chuông bàn, một
trong ba người bên phía Alfred đang trực sẽ có mặt, có chuyện quan trọng thì sẽ
mang đến phòng làm việc, nếu như không có chuyện quan trọng thì bọn họ cũng
sẽ thông báo Healy chuẩn bị đồ ăn cho mình.
Karen cầm lấy tờ báo trên bàn mà đọc, mỗi ngày, trên bàn làm việc của anh đều
sẽ có số mới của các tờ báo thuộc các Thần Giáo chính thống.
Có thể thấy được, các hình thức động viên quân sự đã càng lộ rõ hơn.
Nếu như lúc trước các đại Thần Giáo chính thống vẫn chỉ là ở sau lưng châm
ngòi thổi gió, hứa suông không thực hiện, như vậy thì hiện tại cũng đã nhao
nhao hô to khẩu hiệu đang trợ giúp cho Sa Mạc.
"Lính đánh thuê" của các đại Thần Giáo chính thống khoác lên lớp vỏ của Sa
Mạc Thần Giáo đang tiến về sa mạc với quy mô lớn.
Bên phía Trật Tự Thần Giáo cũng giống như vậy, một đợt tăng cường lực lượng
mới cũng đã bắt đầu.
Mặt khác, còn có một tin tức, Trật Tự Thần Giáo đang chuẩn bị triển khai hành
động nhằm vào Luân Hồi Thần Giáo, có lẽ không phải chiến tranh, phần nhiều
vẫn chỉ là cùng liên hợp phá hoại, trong này, còn có sự phối hợp của các Thần
Giáo chính thống khác