"Gần đây thì ta tương đối bận rộn, cơ thể của Giáo Tôn chắc hẳn là còn có thể
gắng gượng thêm một khoảng thời gian đi, chờ sau khi xong việc bận rộn, hoặc
là khi đến lúc ngài có cần, ta sẽ nhận lời mời của ngài mà tự mình đến Pamirez
Giáo một chuyến, thay mặt Trật Tự mà truyền đạt lời ủng hộ dành cho ngài đến
các giáo chúng và những người cạnh tranh biết. Thật ra, ta vẫn luôn rất hứng thú
đối với Không Gian Sứ Giả, thật muốn đến tham quan một lần."
"Ta sẽ chuẩn bị kỹ càng nghênh đón vị khách đắt giá như ngài." Derius đứng
người lên, hắn chuẩn bị cáo từ.
Karen mở miệng nói: "Để ta cho ngài thêm một lời khuyên."
"Xin mời ngài nói.”
"Ngài muốn bảo toàn Pamirez Giáo, muốn duy trì tính độc lập của nó, trong
lòng ta có thể hiểu được, nhưng vấn đề bây giờ là, ngài càng thành kính với tín
ngưỡng Pamirez, Pamirez Giáo sẽ càng dễ dàng diệt vong trong tay ngài.
Tín ngưỡng Trật Tự đi, coi như là đang giả bộ, cũng xin hãy kiềm chế tâm tư
của mình cho tốt, cũng nâng cao khả năng diễn xuất của mình lên.
Ngài là “Giáo Tôn Trật Tự” của Pamirez Giáo, Trật Tự mới có thể bao dung
thêm một chút đối với Pamirez.”
"Cám ơn lời nhắc nhở của ngài, ta vẫn đang luôn làm như vậy."
"Nhưng vừa rồi ta đã nói, ngài vẫn luôn làm rất tệ, đừng xem nhẹ ánh mắt của
những người đứng đầu Trật Tự, họ không phải người ngu, ngay từ đầu mà cả ta
ngài cũng không gạt được thì cũng đừng nghĩ rằng mình có thể lừa được bọn
họ."
"Ta đã biết.”
Derius đi.
Karen dặn dò Wilker, nói: "Nhớ hối thúc đối phương chuyển phiếu điểm đến.”
"Ta sẽ nhớ, thưa Trưởng khu."
Lúc này Auggie lại vừa cười vừa nói: "Phong cách ức hiếp người khác của Trật
Tự các ngươi, thật sự là hoàn toàn giống hệt trước đây, cũng không thay đổi
chút nào, đây có tính là một thứ truyền thừa khác của các ngươi không?"
Lúc này, Connor uống thuốc tiến vào trạng thái ngủ, đang ghé vào trên đầu gối
Karen ngủ say.
Karen không phản ứng với lời của Auggie, mà là nói với Wilker:
"Bảo nhà bếp của khách sạn, gọi hai phần thịt Tích Long nướng đến, đây chính
là món ăn nổi danh của khách sạn này, cậu cũng nên nếm thử."
Wilker lập tức nói: "Được rồi, Trưởng khu, ta đã rất chờ mong."
Sắc mặt Auggie trầm xuống, hai tay cô ta khẽ chống về trước, cả người tiến tới
trước mặt Karen, giận dữ trừng mắt nhìn anh.
Karen hoàn toàn không để ý tới, cầm lấy cái ly, lại uống một ngụm thức uống
khó nuốt kia của Connor.
"Karen, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao, không chỉ có Miegel là người bên cạnh
Người Cầm Roi, ta, cũng giống như thế."
Karen cúi đầu xuống, vén vén tóc của Connor.
Auggie tiếp tục nói: "Đừng thật sự ép ta phải nói xấu ngươi trước mặt Người
Cầm Roi."
Ánh mắt Karen bình tĩnh nhìn Auggie, ánh mắt này khiến lửa giận trong lòng
Auggie lại bốc lên lần nữa, nhưng trong nháy mắt lại dập tắt, bởi vì cô ta nghĩ
đến hai thư ký bị mình nuốt trước kia.
Cô ta rất rõ ràng, một khi mình có ý đồ làm chuyện như vậy trước mặt Người
Cầm Roi, với sự cơ trí của ông ta, chắc chắn sẽ không lừa gạt được, mà kết cục
đang chờ đợi mình, chính là…
Auggie lại ngồi xuống, cúi đầu, cô ta há to miệng, lại mấp máy môi. Một long
nữ cao hơn hai mét cơ thể đầy đặn, lúc này quả thực là bị khi dễ đến sắp phát
khóc.
Nhưng Karen vốn cũng không có ý gì đi trấn an cô ta, mình không chủ động bắt
nạt cô ta, mỗi lần đều là con rồng này tự đưa đầu đến.
Wilker còn chưa mang thịt Tích Long nướng đến, nhưng thủy triều, đã tràn đến
trước.
Mới đầu, Karen chỉ là thấy có chút kỳ lạ, lúc này mới giữa trưa, có vẻ cũng
không phù hợp quy luật tự nhiên, chẳng lẽ là do người của khách sạn Ankara cố
ý tác động đến cảnh quan nhân tạo?
Nhưng mà rất nhanh, chuyện càng kỳ lạ hơn xuất hiện, từ sâu trong mặt biển
phía trước, một nguồn sức mạnh lớn đang vọt về hướng này.
Karen ngồi không nhúc nhích, Connor đang trong giấc ngủ thì ngẩng đầu, dụi
dụi con mắt.
Lúc uống thuốc thì cô bé sẽ buồn ngủ, nhưng Connor chưa hề quên lời dặn dò
của chị Pall trước lúc rời nhà.
Lúc này thì Auggie đứng người lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía trước.
Karen vẫn tiếp tục với ly thức uống, cái ly cũng chưa rời tay.
"Có khí tức nguy hiểm." Connor nhắc nhở, "Là sát thủ à?"
"Không có việc gì, nơi này ở trong phạm vị bảo vệ của khách sạn."
Karen vẫn khá có lòng tin vào năng lực phòng ngự của khách sạn Ankara, mặc
dù đôi khi sát thủ có thể luồn vào, nhưng đến với kiểu ngang nhiên như thế này,
thật đúng là không sợ, cho nên, Karen cảm thấy đây có lẽ không phải sát thủ.
"Oanh!"
Một cột nước lớn bắn lên từ dưới mặt nước, sau khi cột nước rơi xuống, từ trên
mặt biển, xuất hiện một con mãng xà to lớn toàn thân màu đen, trên đầu của nó,
có ba người trẻ tuổi đang đứng, hai nữ một nam.
Cô gái ở bên trái ngoài cùng, nhỏ tuổi nhất, vóc dáng cũng lùn nhất, nhưng hai
tay của cô ta vẫn đang đan vào nhau, đây là động tác của Triệu hồi sư.
Con mãng xà to lớn gần như ngưng thực này, là sinh vật do cô ta triệu hội.
Mà thực lực của Triệu hồi sư mà cô ta thể hiện ra vào lúc này, không nói quá
một chút nào là đã vượt xa Ashley.
Cô gái ở ngoài cùng bên phải, dáng người cao gầy, một mái tóc màu xanh lục
sẫm, vác trên lưng một cây cung, hai tai dài hơn người bình thường, rất linh
động, con ngươi cũng là màu xanh lục đậm, trên người cô ta chắc là mang theo
huyết thống tộc Tinh linh, mà nhìn vào dấu ấn giữa trán, cấp bậc huyết thống
của cô ta cực kỳ cao.
Địa vị của tộc Tinh linh trên thế giới này có chút phân hoá, Tỉnh Linh có huyết
thống cấp bậc cao là đối tượng mà nhiều người tranh giành để thông gia, mà tộc
Tinh linh cấp bậc thấp, thì thường sống trong các cửa hàng điểm tâm đặc sắc
của vài địa phương.
Người đứng ở giữa là một thanh niên trẻ tuổi.
Trên khoé miệng của tên này mang theo nụ cười mỉm tà mị, đúng vậy, có cảm
giác giống như cái loại người sáng tác âm nhạc phong cách phản nghịch đang
lưu hành hiện nay, tự nhận là rất trào lưu và vô cùng kiêu ngạo, nhưng trên thực
tế thì khí chất lại rất tương tự với mấy tên lưu manh vô công rỗi nghề chuyên
thu phí bảo kê ở đầu đường của mấy con phố có cửa hàng điểm tâm.
Cái nhóm ba người này, trên người đều mặc thần bào Trật Tự.
"Mở cửa!”
Thanh niên hô một tiếng, sau đó lại cảm thấy giọng điệu không đủ lớn, tay phải
dứt khoát khoác lên trên bờ vai của cô gái dáng người thấp bé bên cạnh, mở
miệng lần nữa, lần này thì con mãng xà ở dưới chân cũng đồng thời mở miệng:
"Mở cửa!"