Người duy nhất có tư cách nhặt nó lên lại không khiến cho bất cứ kẻ nào phản
cảm, chỉ có Người Cầm Roi, nhưng mọi người cũng đều rõ ràng, Người Cầm
Roi không có khả năng tự mình đến Hoang Mạc để dẫn binh.
Người Cầm Roi xuất hiện ở "Hội trường", trong đề tài thảo luận hội nghị
thường kỳ lần này, không có việc tuyển chọn vị trí Quân đoàn trưởng. Nhưng
điều này cũng không hề ảnh hưởng đến một vài người đã sớm không còn nhẫn
nại, bắt đầu kích động, từng người, giống như là mấy con tinh tinh vỗ ngực, toả
ra khí tức khao khát.
Trong cả cuộc hội nghị, Karen đều ở trong trạng thái yên lặng.
Người Cầm Roi không gọi tên anh phát biểu, Karen cũng không chủ động nhấc
tay muốn thể hiện.
Hội nghị kết thúc, Người Cầm Roi rời sân, nhưng cuộc hội nghị cũng không
giải tán, mọi người bắt đầu tốp năm tốp ba tán gẫu, hoặc gọi là…móc nối với
nhau.
Dưới tình huống bình thường, cái này thuộc về điều "Cấm kỵ” trong mắt những
người phía trên, cho nên tất cả mọi người cực kỳ thông minh mà móc nối với
nhau ở chỗ này, để loại hành vi này biến thành "cạnh tranh tốt đẹp”.
Karen để ý đến, có mấy nhóm muốn kéo mình vào để cùng giao lưu, dù gì thì
Đoàn dân binh đại khu thành phố York là một trong hai Đoàn dân binh của Đòn
Roi Kỷ Luật ở tiền tuyến, lôi kéo được Karen đến, có thể sẽ có càng nhiều ưu
thế để ra tay.
Bọn hắn cũng không cho rằng Karen sẽ là người cạnh tranh, bởi vì Karen cảm
thấy Trưởng khu là ngưỡng cửa để cạnh tranh, nhưng trong mắt bọn hắn, chỉ có
chức vị ngang bằng với bọn hắn trở lên, mới có tư cách cạnh tranh.
Karen không hề ở lại để tạo mối quan hệ, nếu mình đã quyết định muốn tranh
cử chức vị này, như vậy bây giờ càng giao lưu thì sau này ngược lại sẽ biến
thành nhân tố để người khác oán trách, ngược lại cũng không cần thiết phải làm
thế.
Vừa rời khỏi "Hội nghị", chuông điện thoại reo lên.
Karen nhận điện thoại, bên kia đầu dây điện thoại là tiếng của Andy Laukoff:
"Karen."
"Thưa ngài."
Không có tán gẫu gì nhiều, không có làm nền câu chuyện, Andy đi thẳng vào
vấn đề:
"Ta muốn giành vị trí kia."
Hắn là Bộ trưởng tổng bộ ủy ban thanh tra kỷ luật, chia nhỏ tầng cấp quyền lực
của tổng bộ Đòn Roi Kỷ Luật, Người Cầm Roi không thể nghi ngờ là tầng cao
nhất, tầng thứ hai, đó là nhân vật đứng hàng thứ hái, thứ ba, thứ bốn...
Tầng tiếp theo thì là tầng của Andy.
Nhưng trong tầng này, cũng sẽ chia nhỏ ra rất nhiều tầng nhỏ, ví như, ở trong
hội nghị thường kỳ thành viên dòng chính của Người Cầm Roi thì Karen cũng
không nhìn thấy Andy.
Bởi vậy, địa vị của Andy bên trong hệ thống, hẳn là thuộc về bậc trung hạ của
tầng thứ 3.
Hắn muốn vị trí này, rất bình thường, bởi vì cái này có thể trợ giúp hắn xông lên
trên.
Karen trầm mặc.
Mà sự trầm mặc này, thật ra cũng là một câu trả lời.
Thật ra, trong quá khứ, Andy giúp Karen không ít việc, có sự trợ giúp của hắn
và Miegel, tiến trình của Karen mới có thể trôi chảy như vậy, dù gì thì tất cả
mọi người thuộc về Phái học viện.
Nhưng vấn đề mà khiến cho Phái học viện luôn lớn mà không mạnh đã xuất
hiện ở đây, nó không có một cái lý niệm thống nhất trung tâm, không có một lá
cờ lập trường chính trị dẫn dắt, cũng không khả năng xuất hiện người cầm cờ,
cũng sẽ không tồn tại một sự gắn kết bền chặt.
Nếu như là những phái hệ khác, sau khi xác định được mục tiêu, thường tập
trung nội lực mà đẩy người có khả năng thành công nhất lên, nội bộ của phái hệ
sẽ còn chủ động làm công tác với những người cạnh tranh khác, khuyên bọn họ
từ bỏ việc cạnh tranh, giảm bớt sự lãng phí vô ích trong nội bộ, chớ để chính
người nhà chia phiếu với nhau.
Thế nhưng mà Phái học viện lại không có loại tình huống này.
Andy mở miệng hỏi: "Thế nào, ngươi cũng để ý đến vị trí này?"
Đây xem như là một cách thuyết phục mềm, tiếp theo, sẽ còn có sự nhượng bộ
và trao đổi lợi ích.
Karen không còn trầm mặc, rất dứt khoát nói: "Ta cảm thấy cơ hội của ta lớn
hơn so với ngài."
Điều này có nghĩa, có thể tiết kiệm đi phần trình tự tiếp theo, ngay cả việc cò kè
mặc cả cũng không còn cần thiết.
Lúc này bên đầu dây điện thoại có tiếng thở dài, Andy đang do dự. Karen tiếp
tục nói: "Tình thế hiện tại của ta đang rất tốt, nếu như giành được, sẽ có thể tiếp
tục giữ cho tình thế này diễn ra.”
Vị trí mua bán giữa hai bên đã thay đổi, Karen bắt đầu thử thuyết phục Andy từ
bỏ.
"Thế nhưng mà, chức vị và lý lịch cá nhân của ngươi bây giờ cũng không chiếm
ưu thế trong cuộc cạnh tranh này, mà lại, ngươi còn quá trẻ tuổi, đây là điểm
yếu."
"Ta cho rằng đó là ưu thế."
"Ngươi quá ngây thơ rồi."
"Trước lúc quân đoàn Đòn Roi Kỷ Luật được thành lập, Người Cầm Roi từng
hỏi về cái nhìn của ta, và cũng dẫn ta đi gặp Đại tế tự."
Đây không phải bí mật, nhưng rất hiển nhiên, Andy không dễ để lừa gạt như
vậy.
"Là vì cái chuyện này sao?"
Karen cực kỳ chắc chắn mà lừa hắn: "Đúng."
Andy nhất thời nghẹn lời, bởi vì hắn không thể đáp lại rằng: A, ngươi cho rằng
ta dễ bị lừa gạt như vậy sao!
Bởi vì một khi nói câu nói này ra, cũng mang ý nghĩa mối quan hệ giữa hai bên
bị chính hắn phá hoại.
Người càng không muốn xé nát cái tầng quan hệ này, không phải Karen, mà là
Andy, bởi vì hắn là nhà đầu tư …hắn đã đang đầu tư vào trên người Karen.
"Thưa ngài, giúp ta cạnh tranh vị trí này đi."
"Ta … "
"Ngài không có cơ hội này."
"Ngươi …”
"Ta có điểm yếu, ngài không có ưu thế, có đôi khi, có điểm yếu cũng là một loại
ưu thế, ít nhất, ta nổi bật hơn."
"Hahahaha…" Andy cười ra tiếng.