Ánh mặt trời ấm áp, biển cả xanh thẳm, dưới bóng dù che, Karen nằm trên ghế,
nhắm hai mắt, đang ngủ say.
Nơi này là đại khu Dinger, dựa theo chênh lệch thời gian, hội nghị sẽ được tiến
hành vào đêm khuya, cho nên Karen xem như đã đến trước cả một ngày.
Anh không lựa chọn khách sạn tiếp đón của hệ thống, bởi vì ở đó bây giờ chắc
chắn đang có rất nhiều phe phái lôi kéo và móc nối lợi ích với nhau, Karen cũng
không muốn tham dự, chỉ muốn nghỉ ngơi cho thật tốt.
Connor đang nghịch cát ở bãi cát không xa, những đứa trẻ khác nghịch đất cát
cũng chỉ cầm cái cái xẻng đào hố, có vài đứa bé có thể tự mình xây một cái lâu
đài cát nhỏ, Connor thì là dựa theo kiến thức trận pháp mà mình học tập, đang
bày bố trận pháp trên bãi cát.
Bởi vì cô bé cực kỳ đáng yêu, mà mái tóc màu trắng kia trông cũng rất mới lạ,
cho nên có không ít những đứa trẻ ở gần đó đều chủ động chạy tới muốn chơi
cùng, sau đó từng đứa sau khi bước vào trong trận pháp thì cũng không thể rời
khỏi, nhìn từ bên ngoài vào cũng không nhìn thấy tình hình phía trong trận
pháp.
Cuối cùng, Karen bị tiếng kêu của mấy vị phụ huynh đang tìm kiếm con mình
đánh thức.
Ngồi dậy, nhẹ nhàng vuốt vuốt cổ của mình, nhìn thời gian một chút, mình ngủ
ba tiếng rưỡi, cũng không phải quá lâu, nhưng cũng miễn cưỡng xem như đã
ngủ một giấc.
Ngẩng đầu, nhìn về phía trước, ánh mắt của Karen xuyên qua sự ngăn cách của
trận pháp, trông thấy có mười đứa bé đang loay hoay trong một vòng tròn trận
pháp mà khóc rống.
Connor đứng ở nơi đó, tay trái cầm cái thùng, tay phải cầm cái xẻng nhỏ, vẻ mặt
có chút nghiêm túc.
Giọng nói Karen vang lên sau lưng cô bé:
"Nghịch ngợm rồi à?"
"Không có, là do bọn nó tự chạy vào.”
"Thả bọn nó ra đi, đừng dọa bọn nó sợ nữa."
"Ta đã thử rất nhiều lần, nhưng không mở ra được, trừ phi sử dụng bạo lực.”
"Còn may là ngươi không dùng bạo lực.”
Karen mở lòng bàn tay ra, một khối rubic nho nhỏ hiện ra, trong nháy mắt làm
loạn trận pháp do Connor bố trí trước đó, đánh ra lối để đám trẻ con thoát ra
ngoài.
"Lần sau không được tuỳ tiện luyện tập trận pháp trước mặt người bình
thường."
"Được rồi, đã biết."
"Có đói bụng không?"
"Đói bụng."
"Vậy thì đi ăn cơm đi."
Karen dẫn theo Connor ngồi xe taxi đến một câu lạc bộ cao cấp, đây là một tụ
điểm hoạt động của Phái học viện, ở chỗ này hôm nay cũng có hoạt động,
Karen cũng nhận được lời mời của Andy.
Tiến vào trong, lên lầu ba, bên trong tạm thời còn không có nhiều người, chủ
yếu là vì Karen đến quá sớm.
Gọi không ít món ăn, Karen chọn một góc vắng vẻ mà ngồi xuống cùng với
Connor.
Ăn uống một hồi, dần dần có nhiều người lên lầu ba hơn, có người mặc quần áo
bình thường, cũng có người mặc thần bào Trật Tự.
Có mấy vị nhân vật lớn tới, chung quanh có không ít người chen chúc đứng
cùng, các nhân vật lớn đứng ở nơi đó trò chuyện, trong lúc đó, bọn họ cũng chú
ý tới Karen đang ngồi ở trong góc, cũng nhận ra thân phận của anh.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, mấy lần cố ý hướng ánh mắt về phía Karen, dựa
theo thói quen, lúc này thì hậu bối nên chủ động đi về phía bọn họ để ân cần hỏi
thăm.
Nhưng tất cả sự chú ý của Karen hình như đều đặt ở trên đồ ăn, sau khi bản thân
ăn xong, còn giúp Connor chọn món để ăn kèm thuốc.
Không để ý lần một lần hai, nhưng sau một hồi, nếu còn không phản ứng, sẽ rất
khó nói là vô tình không biết, dù gì thì đây là một buổi gặp mặt của phái hệ,
chẳng lẽ ngươi thật chỉ là đến đây để ăn cơm?
Karen đương nhiên để ý đến mấy vị nhân vật lớn kia, cũng có thể cảm nhận
được ánh mắt của họ nhìn đến chỗ mình vài lần, nhưng anh vốn cố ý làm như
không nhìn thấy.
Trong những giai đoạn khác nhau, phong cảnh xung quanh tất nhiên cũng sẽ
không giống nhau.
Đặt ở lúc mình vẫn còn là Bộ trưởng, Phái học viện là một cái bệ mà mình cần,
hiện tại, mình đã ngồi vững vàng trên vị trí Trưởng khu, gần đây còn tiếp xúc
mấy lần cùng Người Cầm Roi, còn bị kéo vào trong hội nghị của các thành viên
trực hệ trong tổ chức của Người Cầm Roi.
Nói là sử dụng xong rồi vứt đi cũng được, nói là trở mặt vô tình cũng được, tóm
lại, việc mà Karen muốn làm bây giờ, đó là dần dần tách rời quan hệ với Phái
học viện.
Không phải cứng rắn cắt đứt, muốn học theo cách của ông nội Gaspol, dùng bạo
lực lạnh để ly hôn.
Những nhân vật lớn vì thân phận bản thân mà phải tự kiềm chế, Karen không
chủ động tới chào hỏi bọn họ, bọn họ cũng sẽ không tự mình đưa mặt đến chỗ
Karen, nhưng có một trường hợp ngoại lệ, đó chính là Andy Laukoff.
Sau khi đến thì hắn ta thoải mái bước đến, kéo một cái ghế ở bên cạnh ra, trực
tiếp ngồi xuống.
"Cạch!"
Andy tự châm cho mình một điếu thuốc, phun khói, cười nói: "Xem ra là trèo
lên trên cành cây cao hơn, đã không còn vừa mắt với nơi này."
Karen không có phủ nhận, mà là cực kỳ thẳng thắn nói: "Thưa ngài, cũng là do
ta không có lựa chọn nào khác."
"Ta hiểu." Andy nhẹ gật đầu, "Xem ra, ngươi thật sự cảm thấy tình thế của mình
đang rất tốt?"
Trong cuộc nói chuyện với trận pháp truyền tin trước, Karen thể hiện rất tự tin,
không chỉ từ chối lời mời trợ giúp của mình, ngược lại mời mình trợ giúp, thật
ra vào lần đó, Andy cũng không quá tin tưởng, đều là kẻ già đời, sao có thể dễ
bị lừa như vậy.
Nhưng thái độ mà Karen thể hiện ra ở chỗ này hôm nay, để hắn không thể
không thật sự nghi ngờ rằng, có phải Người Cầm Roi đã mở cửa sau cho Karen
rồi không?
Hắn đã từng chỉ điểm cho Karen làm thế nào để thân cận với Người Cầm Roi,
ví như lời đề nghị bảo Karen mỗi lần đến gặp Người Cầm Roi đều dẫn theo Cốt
Long đề nghị là do hắn đưa ra, nhưng "Bà mối" như hắn cũng thật không có ngờ
rằng, Karen có thể phát triển quan hệ nhanh đến như thế!