Nhưng mặc kệ như thế nào, tốc độ xét duyệt vẫn là quá nhanh, bởi vì cho dù là
những nhân vật lớn xếp hàng đằng trước, lúc bọn họ vấn đáp, trả lời cũng cực
kỳ ngắn gọn, sau đó là được yêu cầu có thể rời đi.
Karen cảm thấy, phỏng vấn công nhân của xưởng dệt ở thành phố York cũng
không có hiệu suất cao và nhanh gọn như vậy.
Đây cũng là loại tình huống chỉ có thể xuất hiện trong Đòn Roi Kỷ Luật, để
những nhân vật lớn ngồi trên cao kia cũng phải đi qua quá trình tương tự, trên
một khía cạnh cũng nói rõ, Verden có địa vị và quyền uy tuyệt đối trong hệ
thống, theo mệnh lệnh của ông ta, tất cả mọi người phía dưới đều là binh tốt.
Những người xếp hàng phía trước Karen sẽ không tự giác mà quan sát trước
sau, sau đó nhìn thấy Karen hai tay trống không, đều lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
Nữ Trưởng khu Scarlett của đại khu Dinger càng nhỏ giọng hỏi trực tiếp:
"Phương án của ngài đâu? Làm thành quyển trục rồi à?"
Karen lắc đầu.
"A, ngài thật là thần bí nhỉ."
Lúc này, Karen trông thấy Andy kết thúc vấn đáp, từ một bên cửa khác đi ra
ngoài, trước khi đi ra ngoài, hắn còn cố ý nhìn thoáng qua Karen qua kết giới
ngăn cách, vẻ mặt, có một chút phức tạp.
Hình như là hắn đã ý thức và phát hiện được cái gì, nhưng bây giờ cũng không
có cách nào để nói gì.
Thật ra cũng không phải đợi quá lâu, hàng người trước mặt càng lúc càng ngắn,
rốt cục, Scarlett bước vào.
Vị nữ Trưởng khu này cực kỳ tự tin, là một vị nữ cường nhân, dù sao thì vị trí
Trưởng khu của đại khu thủ đô cũng không phải ai cũng có thể làm.
Trên thực tế, làm Trưởng khu, dám đi vào tranh cử, vốn có nghĩa bản thân rất tự
tin, có quyết đoán và dũng khí, bởi vì một khi không tốt, sau khi ra ngoài cũng
không làm được Trưởng khu nữa.
Scarlett kết thúc, đi ra qua một cửa khác.
Karen đi vào, anh là người cuối cùng.
Người ngồi sau màn che để hai tay lên bàn, đợi một hồi, nhẹ nhàng gõ gõ.
Karen hồi đáp: "Ta không có."
Người ở phía sau màn che nghe nói như thế rất ngoài ý muốn, sau đó giang tay
ra.
Nếu như lúc này có thể xốc màn che lên lời nói, có thể trông thấy ở phía sau bàn
có bảy cái ghế, Verden ngồi ở giữa nhất.
Nghe thấy Karen trả lời, vẻ mặt Verden không thay đổi, mấy vị ngồi bên cạnh
ngược lại là nhìn nhau cười một tiếng.
Lúc này, một người đàn ông vẻ mặt uy nghiêm mặc áo giáp ngồi bên tay phải
Người Cầm Roi mở miệng nói:
"Nói ra ý nghĩ của ngươi đi."
Người này là Sommer, một trong những Đoàn trưởng Kỵ Sĩ Đoàn tại ngũ,
không cân nhắc đến quan hệ giữa Daan và Đại tế tự, địa vị của hắn và Daan là
bình đẳng.
Karen đáp lời: "Ta không có biện pháp."
Sommer khẽ nhíu mày: “Không có biện pháp là có ý gì?"
Karen hít sâu một hơi, anh quyết định đánh cược.
Cược rằng lần kia ở trên xe ngựa, những lời mà Người Cầm Roi tự nhủ kia,
tuyệt không phải là không có chút ý nghĩa nào;
Cược rằng trong cái bối cảnh mà Người Cầm Roi đã bỏ hết cả tiền vốn này,
Người Cầm Roi muốn, tuyệt đối không phải một cái quan chỉ huy cũng muốn
đánh cược tất cả;
Cược rằng cuộc kiểm tra tranh cử này, quan chỉ huy muốn được chọn ra, không
phải trong suy đoán của mình;
Cược rằng con đường mà mình lựa chọn này, rốt cuộc là đúng hay không!
Đây là tiểu xảo, là tiểu xảo phỏng đoán theo lòng người, nó không có liên quan
gì đến việc chuyên nghiệp hay không, gần như là đang nhìn mặt người khác mà
nói chuyện, phỏng đoán lòng người và sự ăn khớp chính trị;
Cho nên, ngay từ đầu Karen mới khó khăn và xoắn xuýt như vậy, nếu như Neo
không cho mình câu hứa hẹn "Ngươi tới đi, ta sẽ đánh trận" kia, Karen cũng sẽ
không tham dự vào lần tranh cử này.
Bởi vì cho dù có giành được, Karen cũng không bước qua được ngưỡng cửa này
trong lòng, biết rằng việc mình đang làm, hoàn toàn là phương thức để thăng
tiến của đám gian thần nịnh bợ quốc vương trong tiểu thuyết cung đình Wien.
Toàn bộ quá trình tranh cử, thật ra suy nghĩ rõ ràng một câu hỏi về bản chất là
được rồi, lúc Người Cầm Roi lựa chọn Quân đoàn trưởng, là lựa chọn một
người ưu tú nhất sao? Không phải, ông ta là muốn lựa chọn một người phù hợp
với yêu cầu của mình nhất.
Karen hồi đáp:
"Nếu như ta làm Quân đoàn trưởng, ta sẽ tuân thủ tất cả quân lệnh đến từ Kỵ Sĩ
Đoàn cấp trên một cách nghiêm chỉnh, đồng thời, ta sẽ cố hết sức gắn kết Đoàn
dân binh, bảo đảm luôn luôn ở trong tốt trạng thái thích hợp để tác chiến.
Về phần ý tưởng khác, ta không có, ta cũng cho rằng, ngồi trên vị trí Quân đoàn
trưởng này, bản thân cũng không nên có ý nghĩ của mình."
Bảy cái cái ghế phía sau màn che, sau khi nghe lời của Karen xong, đều trầm
mặc.
Sau một lát, nhân vật số hai mở miệng nói: "Trưởng khu Karen, ngươi có thể đi
ra."
"Vâng, thưa ngài.”
Karen hành lễ với nhân vật số hai, sau đó hành lễ về phía màn che, sau đó đi ra
ngoài.
Sau khi rời khỏi đây, Karen thở một hơi dài nhẹ nhõm, tay chân đều cảm thấy
có chút ớn lạnh.
Đằng sau màn che, Sommer nghiêng mặt qua nhìn Verden, hỏi:
"Này, ta nói này ông bạn già, ngươi đây là cố ý kiếm cớ gọi mấy anh em chúng
ta tới uống rượu là chính sao? Nếu không ta thật sự không thể nào hiểu được,
ngươi để chúng ta ngồi ở chỗ này giúp ngươi khảo sát sàng chọn, kết quả chính
ngươi thế mà đã sớm sắp xếp ra người mà mình định sẵn."
Định sẵn?
Miegel đứng sau lưng Người Cầm Roi sửng sốt một chút, làm sao lại định sẵn
từ trước, nếu có thể định sẵn thì sao không làm từ lâu rồi?
Bỏ qua trách nhiệm của một thư ký, Miegel lập tức mở miệng hoà giải nói:
"Đoàn trưởng Sommer, ngài hiểu lầm, Người Cầm Roi chúng ta …"
Ai ngờ, Verden vậy mà mở miệng ngắt lời Miegel, cười với Sommer, nói:
"Đúng vậy, chỉ là muốn gọi các ngươi tới, cho nên lúc này mới cố ý tìm cớ mà
sẽ không bị Đại tế tự trách tội để mời các ngươi uống rượu nói chuyện, ha ha."