Thứ mà Người Cầm Roi muốn không phải một Quân đoàn trưởng, mà là một
con rối không có tư tưởng chỉ biết nghe lời.
Giống như là nội dung của những vở kịch sân khấu, những quốc vương ngu
ngốc phái mấy tên thái giám không biết gì về kiến thức quân sự ở bên cạnh
mình đi giám sát quân đội tiền tuyến.
Chuyện này không thể nói là Người Cầm Roi hoa mắt ù tai và bản thân ích kỷ,
bởi vì Andy cũng không thể không thừa nhận, cái chức vị Quân đoàn trưởng
này, hình như cũng không cần quá nhiều năng lực quân sự, bởi vì đây chỉ là một
Đoàn dân binh, lên kế hoạch chiến tranh và điều phối quân lệnh, là chức trách
của Kỵ Sĩ Đoàn, Đoàn dân binh chỉ cần phối hợp vô điều kiện.
Chỉ có điều là cái tên "Thái giám" này cần có đủ khả năng để áp chế cục diện,
nếu như không tìm thấy lựa chọn thích hợp trong một đám quan chức cấp cao
kia, Người Cầm Roi cũng sẽ chọn một cái để đi rèn, rèn ra cái bộ dáng mà ông
ta muốn, nhưng lại thật sự có một sự lựa chọn thích hợp ngoan ngoãn hiểu
chuyện nhảy ra ngoài.
Andy mở miệng nói: "Ngươi đã đoán được từ sớm rồi sao?"
Karen đáp lời: "Ta đã từng nói với ngài, cạnh tranh bình thường, ta không có cơ
hội gì, cho nên, chỉ có thể đi tìm một lối đi khác."
Andy đưa tay vỗ vỗ bả vai Karen, Karen đứng không yên nhúc nhích.
Hành động này, trước đây chưa từng có, lần trước lúc dẫn mình ngồi xe ngựa đi
đến văn phòng của Người Cầm Roi, mùi vị “bề trên” của Andy vẫn còn rất
nồng, nhưng bây giờ, mặc dù vẫn còn phân chia cấp bậc trên dưới, nhưng hắn
đã đang cố ý làm nhạt đi sự chênh lệch này.
"Làm cho tốt, ta đợi tin tức tốt ngươi gửi từ tiền tuyến về, hi vọng ngươi sẽ bình
an, cũng hy vọng quân đoàn chúng ta cũng có thể bình an."
"Vâng, thưa ngài."
Trở lại hội trường lớn, Andy ngồi ở trên đài, Karen thì quay trở lại vị trí hàng
thứ nhất, khu vực thứ hai của mình mà ngồi xuống.
Hai vị trưởng khu ở bên cạnh, người thì lấy ra một ly nước, người thì lấy ra
chiếc khăn tay, đồng thời đưa tới.
Trưởng khu Joseph: "Ài, có phải hai chúng ta có chút nịnh nọt rồi không?"
Trưởng khu Mamalon: "Đúng là có một chút, quá rõ ràng cũng không tốt, chúng
ta cũng cần thể diện."
Karen ngồi ở giữa có chút dở khóc dở cười, đưa tay nhận ly nước và khăn tay:
"Hai vị tiền bối là đang cùng trêu chọc ta đấy sao."
Joseph: "Đừng nói như vậy, cậu trẻ tuổi hơn so với chúng ta nhiều, cũng quyết
đoán hơn chúng ta, chúng ta thật sự rất bội phục cậu."
Mamalon: "Đúng, cũng là vì lúc trước nghĩ rằng không có cơ hội để giao lưu
thêm với nhau, lần này phải nắm chắc cơ hội, lỡ như cậu được tuyển chọn, chờ
đến khi trở về, chúng ta cũng không còn tư cách để ngồi cạnh đâu."
Karen đáp lại: "Công việc sau này còn cần hai vị tiền bối chỉ điểm thêm, ta còn
trẻ, lên làm Trưởng khu cũng không bao lâu, rất nhiều phương diện còn thiếu
kinh nghiệm."
"Có việc, thì cứ mở lời."
"Không sai, có việc cần chúng ta phối hợp thì cứ nói."
Mỗi lần Karen hạ thấp thái độ, hai vị Trưởng khu này lập tức đẩy thái độ của
mình xuống còn thấp hơn.
Rất nhanh, tiếng xì xào bàn tán trong hội trường dừng lại, bởi vì Người Cầm
Roi trở về.
Hội nghị chính thức bắt đầu, vẫn là nhân vật số hai chủ trì hội nghị như cũ, đề
tài thảo luận tuyển chọn Quân đoàn trưởng đặt ở vị thứ hai, trước tiên là tiến
hành thông báo tình hình chiến sự ở hoang mạc, tiếp đó là việc bảo đảm hậu cần
tiếp tế cho Đoàn dân binh.
Một một đại khu hoặc là mấy cái tiểu khu, phân chia thành tổ, mỗi tổ phụ trách
một hạng mục hậu cần.
Thật ra thì khoản chi lớn nhất vẫn là tổng bộ bỏ ra, ví như trang bị, trợ cấp cơ
bản cho mười nghìn người trong giai đoạn thứ nhất này chắc chắn phải do tổng
bộ gánh vác.
Nhưng chi phí lớn nhất trong chiến tranh thật ra là quá trình tiêu hao, thành lập
một quân đoàn thật ra rẻ hơn là duy trì một quân đoàn, mà khoản tốn kém nhất,
là chi phí bỏ ra để quân đoàn đánh một trận.
Bây giờ đã phân nhiệm vụ xong, tiếp theo thì bất kể là tổng bộ hay địa phương,
quyền lực và trách nhiệm rõ ràng, áp lực cũng sẽ nhỏ đi một chút.
Cũng may là gần đây Đòn Roi Kỷ Luật ở phần lớn địa phương đều đã thu hồi
được không ít quyền lực từ Ban quản lý đại khu, nếu là lúc trước, để Đòn Roi
Kỷ Luật địa phương có thể chi viện, chỉ sợ sẽ là phải móc ra một phần trong
ngân sách tự chủ của mình mà nộp lên trên.
Đại khu thành phố York có địa vị chính trị đặc thù, nó ở trong đại khu Wien,
nhưng trên thực tế lại gần như là ngang cấp với đại khu Wien, theo Karen hiểu
thì nó có chút giống với thành phố trực thuộc trung ương, cho nên, đại khu
thành phố York là một tổ riêng, phụ trách "Đồ ăn cho yêu thú”.
Đồ ăn ở đây không chỉ có riêng là lương thực dành cho yêu thú, còn bao gồm
thạch anh tử vong dành cho đám chiến mã vong linh, các loại thuốc duy trì
trạng thái cho yêu thú, cho dù là lương thực… thì với sức ăn của đám người
khổng lồ kia, cũng là một khoản chi tiêu đáng sợ.
Trưởng khu Joseph phụ trách về giày;
Trưởng khu Mamalon phụ trách về găng tay;
Joseph chủ động duỗi tay qua người Karen, hướng về phía Mamalon: "Chào
ngài, đồng nghiệp cùng làm may mặc."
Mamalon vừa bắt tay vừa đáp lời: "May là chỉ như thế, hù ta sợ nãy giờ."
Giày và găng tay đều không phải hàng bình thường, mà là khí cụ thuật pháp,
nếu như bình thường, còn phải tốn phiếu Trật Tự thì mới mua được ở cửa hàng
phiếu điểm và chợ đen, giá cả cũng không thấp, mà đây lại phải cung ứng cho
quân đoàn với quy mô mười nghìn người.
Điều khiến Mamalon cảm thấy may mắn đó là, chỉ là phụ trách phần râu ria,
không phải phụ trách về thần bào hoặc là áo giáp, nếu không thì cho dù có bán
hắn đi cũng không gom đủ phiếu điểm.
Phản ứng của hai người bọn họ, ngược lại để Karen nhận biết thêm về sự phát
triển không cân bằng giữa Đòn Roi Kỷ Luật trong mỗi một đại khu.
Nói tóm lại, điều kiện của đại khu thành phố York, thật ra là rất không tệ, sở dĩ
bây giờ xuất hiện tình trạng khủng hoảng tài chính, là bởi vì mình đang tiến
hành cải cách.