Karen ngồi xuống: "Còn tưởng rằng ngài đang nấu nồi lẩu trật tự."
"Phòng bếp núc chịu áp lực lớn, khi trước mặc dù đồ ăn cũng khó ăn nhưng ít ra
còn nhận ra được nó là đồ ăn, mấy ngày nay do tân binh quá nhiều, đoán chừng
phải nấu cháo mấy ngày, ngay cả đồ thừa trong thùng rửa cũng chả có để mò."
Nói xong, Neo đưa đĩa và đũa đến trước mặt Karen, lại rót một chút đồ chấm từ
trong cái bình nhỏ ra.
Karen gấp một miếng thịt bò chấm một chút đồ chấm đưa vào trong miệng, rất
thơm cũng rất mềm, nhưng mà sau khi ăn xong mấy miếng thì anh buông đũa
xuống.
Neo cười hỏi: "Không thấy ngon à?”
"Ta dùng bữa tối rồi, bây giờ cũng không thấy đói.”
Đây chính là cháo dùng nguyên liệu phiếu điểm để nấu, hình thức và hương vị
mặc dù rất tệ, nhưng giá trị dinh dưỡng cực kỳ cao, chóng đói tốt.
"Có mệt hay không?”
"Vẫn ổn, cũng có hôm nay là hơi mệt mà thôi, tiếp theo sẽ dễ dàng hơn."
"Đừng vậy chứ, thật sự muốn làm linh vật à, học cách đánh trận đi, dù sao thì ta
cũng không thể ở cạnh cậu mãi được."
"Đừng nói mấy lời chẳng lành này, nói không chừng về sau lúc ta ngồi cạnh lò
sưởi nhìn xem đống lửa nhớ lại ngài thì trong đầu sẽ hiện ra câu mà ngài vừa
nói đấy."
"Được rồi, tùy cậu."
"Ngài cứ tiếp tục ăn, ta về nghỉ ngơi trước."
"Không tiễn, ngài Quân đoàn trưởng."
Karen trở lại lều của mình, lấy đồ đạc chuẩn đi tắm rửa, khi trở về thì Connor đã
ngủ từ lâu, giường chiếu rất nhỏ, nhưng cô bé vẫn ngủ ở cuối giường như cũ.
Karen ôm Connor lên, đặt cô bé nằm thẳng theo giường, sau đó nằm xuống bên
cạnh, nhắm mắt lại.
Lúc nửa đêm, Karen tỉnh, bởi vì anh cảm giác được có người tiếp cận, chờ đến
khi nghe được tiếng chân chó quen thuộc kia, Karen không mở mắt, lựa chọn
tiếp tục ngủ, chỉ có điều trong lồng ngực của mình rất nhanh có thêm một nhúm
lông xù, Karen để tay trên lưng nó, cái đuôi của nó cũng rất tự nhiên mà quấn
lấy cổ tay Karen.
Một đêm ngủ ngon, mở mắt ra, ngồi dậy, tinh thần sung mãn.
Mà ở bên cạnh mình, Pall và Connor còn dính vào nhau mà ngủ say, lúc Karen
đứng dậy rửa mặt, cũng chỉ con Kevin nằm trong ổ chó ngẩng đầu dậy, Karen
cười cười với nó, ra hiệu nó ngủ tiếp.
Chờ đến khi Karen rời khỏi lều, Kevin mới ngáp một cái, lại nằm xuống.
Bữa sáng vẫn là cháo như cũ, Karen tới trễ, chỉ còn lại cháo lạnh.
Từ chối phòng bếp đưa ra đề nghị nấu ăn riêng cho mình, Karen nuốt phần ăn
sáng này xuống bụng.
Buổi huấn luyện sáng sớm đã bắt đầu, Neo đã đứng tiến hành quan sát, Karen đi
đến bên cạnh hắn, nói "Cần phải xem trọng vấn đề của phòng bếp, ta lo lắng
rằng nếu tiếp tục ăn như vậy sẽ ảnh hưởng sĩ khí."
"Không sao, bọn hắn vừa chán ăn đồ hộp, bây giờ ăn cháo rất vui đấy, chờ đến
khi chán cháo thì ta sẽ tiếp tục phát đồ hộp.
Được rồi, bây giờ cậu đến chỗ vị trí của mình đi, ta đã sắp xếp ổn thỏa, nhìn,
chính là chỗ đó."
Hướng mà ngón tay Neo chỉ, là đài cao ở trong khu vực doanh trại. Chờ sau khi
Karen đi lên, phát hiện phía trên không chỉ có một cái ghế, bên cạnh còn có một
cái bàn trà, phía trên có dọn vài món ăn vặt mà một đĩa đậu phộng rang, cùng
với một thùng giữ nhiệt đựng đầy nước đá, dưới bàn trà còn có thêm mấy quyển
sách, trên đầu thì có thêm một cái dù che, phía trong dù được khảm bảo thạch
thuộc tính Thủy, có thể hạ thấp nhiệt độ và tăng cường độ ẩm.
Karen cởi cái roi da buộc bên hông của bộ thần bào này xuống, ngồi xuống.
Biết rõ mình là đang giám sát huấn luyện, nếu không biết, nhìn xem bộ mấy thứ
bài trí này cùng với sợi roi da thắt bên hông kia, sợ là sẽ nghĩ mình là một tên
chủ nô.
Sau đó, liên tiếp bảy ngày, Karen đều ngồi ở chỗ này, mấy quyển tiểu thuyết mà
Eunice chuẩn bị cho mình, thế mà mình đều xem xong.
Thật là đã quá lâu không có “Nhàn rỗi” như thế, có thể tập trung tinh thần để
đọc tiểu thuyết từ sáng sớm đến chiều tối.
Mà việc Karen giám sát rõ ràng tạo ra hiệu quả rất tốt, mấy roi da mà Scarlett
chịu, công dụng vẫn còn tiếp tục phát huy đến bây giờ.
Hiện tại, lúc quân đoàn huấn luyện đã không tìm thấy sự khác biệt giữa đại khu
Dinger và đại khu thành phố York, coi như chỉ là người ngoài nghề đứng xem,
cũng có thể cảm nhận được quân đoàn này khi thi hành quân lệnh đã tiến hành
một cách rõ ràng, chuẩn xác, mau lẹ.
Neo nói đúng, nội tại tốt, thêm chút rèn luyện, chất lượng sẽ cao.
Cùng lúc đó, bởi vì bản thân giữa hai bên tăng cường binh sĩ mở rộng lực lượng
cho nên cũng ăn ý với nhau mà kết thúc thời kỳ yên ổn ngắn ngủi này.
Vào hôm qua, ba vị Giáo tôn của Dạ Thần Giáo, Sinh Mệnh Thần Giáo và Đại
Địa Thần Giáo đã là những người ký tên đầu tiên trong văn kiện đại diện cho
một liên minh của các Thần Giáo chính thống, cùng nhau xuất hiện ở hoang
mạc, bọn hắn tiến về cấm địa Sa Mạc, cũng chính là nơi mà Thần Sa Mạc đã
ngã xuống trong truyền thuyết, tế lễ Thần Sa Mạc.
Báo chí của các đại Thần Giáo chính thống đều có đăng ảnh chụp, tuyên bố giới
giáo hội tôn trọng sự tự do tín ngưỡng, sẽ kiên trì ủng hộ sự độc lập tông giáo
của Sa Mạc Thần Giáo.
Hồng Y Giáo Chủ Creed phụ trách sự vụ chiến tranh của Trật Tự Thần Giáo vào
hôm qua cũng đã xuất hiện ở bộ chỉ huy của Kỵ Sĩ Đoàn, thông qua trận pháp
truyền tin của hội nghị quân sự tiền tuyến, tiến hành động viên trước chiến đấu
đối với Kỵ Sĩ Đoàn, quân chính quy, Đoàn dân binh và tất cả nhân viên trong
hàng ngũ chiến đấu.
Tuần Báo Trật Tự và báo chí của các Thần Giáo phụ thuộc cũng đăng ảnh chụp
về buổi hội nghị, đề cao trọng tránh của Trật Tự trong việc giữ gìn Điều Lệ Trật
Tự, kiên định giữ vững lập trường trừng phạt tàn dư Sa Mạc.
Karen nhận được mệnh lệnh từ bộ chỉ huy Kỵ Sĩ Đoàn, trong mệnh lệnh đưa ra
mục tiêu và phương hướng tác chiến, Karen nhất định phải chỉ huy quân đoàn
đến nơi đó trong thời gian quy định, tiêu diệt lực lượng quân địch có thể đang ở
đó và thiết lập hệ thống phòng ngự.
Bức màn chiến tranh,
Được kéo ra một lần nữa!