Pall trở về, những tiểu đội điều tra thăm dò phía ngoài hẻm núi tổn thất rất nhỏ,
nhưng 3 tiểu đội điều tra do Pall tự mình huấn luyện ra trong giai đoạn trước chỉ
có 16 người trở về, tổn thất hơn phân nửa.
Nhưng mà, lần này có thể nói là điều tra ngay trước mặt của đối phương, còn
sống trở về cũng đã rất may mắn.
Không trì hoãn một chút nào, Pall cưỡi Kevin trực tiếp tiến vào lều chỉ huy, sau
khi nhảy lên cái bản đồ đang lơ lửng trên không, dùng vuốt mèo đánh dấu tọa
độ, đồng thời nhanh chóng kể lại tất cả kết quả thăm dò.
Sau khi kể sau, Pall nhìn về phía Neo.
Neo nhẹ gật đầu.
Sau đó, trước lúc Pall chuẩn bị thả người nhảy về trên lưng chó, dừng lại một
chút, cố ý nhìn về phía Karen.
Karen cũng nhẹ gật đầu.
"Hô…mệt chết mèo. Ta dẫn chó ngu đi nghỉ ngơi đây, nếu như Philomena trở
về, nhớ nói cho ta.”
Karen nói: "Được rồi, cô đi nghỉ ngơi đi."
"Đi thôi chó ngu!"
Không có quá nhiều từ ngữ, cũng không có lời thăm hỏi dịu dàng, nơi này là
doanh trại không phải ở nhà, vào lúc này Pall cũng không kiểu cách gì thêm, tố
chất của một nhà thám hiểm thể hiện ở điểm này.
Karen tạm thời bỏ qua việc lo lắng cho Philomena, đi đến bên cạnh bản đồ, nhìn
Neo đang tiến hành bổ sung thêm vào những ký hiệu mà Pall đánh dấu.
Pall chỉ để lại ký hiệu trên những vị trí mà cô thăm dò, mà Neo thì là căn cứ
theo bản đồ địa hình, dùng góc nhìn của quan chỉ huy đối phương mà tiến hành
"Bù đắp".
Cái này giống như là trò chơi tìm quy luật, dựa theo phương hướng bố trí và
mật độ đã biết, suy tính ra sự bố trí của công sự trong phạm vi càng lớn hơn.
Rất nhanh, phía trên bản đồ trước mắt Karen, xuất hiện vô số ký hiệu, mà mỗi
một điểm ký hiệu, đều có thể hiểu thành đó là một cạm bẫy hoặc gọi là một cái
lô cốt.
"Nhiều đến như vậy sao?"
"Có lẽ cũng không dày đặc đến thế này." Neo đặt điếu thuốc trước mũi mà hít
hà, "Có lẽ, đối phương cũng không kịp thiết lập đủ số lượng công trình, nhưng
chúng ta không thể trông chờ vào vận may."
"Ừm."
"Trong thời kỳ giằng co giữa Ánh Sáng và Trật Tự, Đại Địa Thần Giáo là đứng
bên phía Trật Tự, lúc ấy toàn bộ giới giáo hội đều hi vọng Ánh Sáng có thể diệt
vong, giống như bây giờ đang mong muốn Trật Tự diệt vong vậy.
Cho nên, kinh nghiệm tổng kết được từ trong các cuộc chiến tranh uỷ nhiệm của
Giáo Hoàng Điên đã từng giao chiến với lực lượng Đại Địa Thần Giáo đó là
không thể để cho bầy chuột tìm được nơi phù hợp để đào hang.
Nhưng bây giờ nói những này đã không có ý nghĩa, nhìn xem những dấu hiệu
này, ta tin tưởng rằng phía dưới toàn bộ khu vực hẻm núi Kyas, cũng đều là
những địa đạo lít nha lít nhít."
Karen nói: "Vậy thì Pháo Ma Tinh của chúng ta sẽ rất khó để có tác dụng."
"Đúng vậy, bọn hắn đào hang rất sâu. Mà những công sự dưới đất này đều kết
nối lẫn nhau, ở đó, đối phương có thể điều động một cách nhanh chóng và vô
cùng cơ động, có thể tiếp viện nhau rất hiệu quả, tạo ra ưu thế về binh lực so với
chúng ta trong những trận chiến nhỏ.
Nhưng ưu thế của nó đồng thời cũng là thế yếu của nó, nếu như chúng ta có thể
tìm đúng vị trí bộ chỉ huy của nó, phá tan hệ thống chỉ huy, như vậy thì những
kẻ địch dưới đất này cũng chỉ có thể tự mình chiến đấu, bị chúng ta dùng ưu thế
lực lượng tập trung mà dần dần tiêu diệt.
Nói đến đây, Neo cố ý nhìn về phía Karen, hỏi: "Cậu nói xem, làm như thế nào
để tìm ra bộ chỉ huy của bọn hắn?"
Karen hồi đáp: "Giả vờ phát động tấn công, khiến cho bọn hắn phản ứng lại."
Neo nhẹ gật đầu: “Nhưng vẫn phải chú ý một chút..."
Karen nói tiếp: "Chú ý đối phương có thể sẽ cố ý dựng lên một bộ chỉ huy giả
để lừa chúng ta, mà lại, ổ chuột, vốn là có thể di chuyển bất cứ lúc nào."
"Ha ha." Neo cười nói, "Ta cảm thấy cậu càng ngày càng vào trạng thái rồi đấy."
Karen lắc đầu: "Các tướng quân trước khi bại trận trong cục diện có ưu thế đều
thường cảm thấy bản thân mình đang làm rất tốt."
"Cậu đang cướp lời thoại của ta rồi đấy, cậu đoạt mất cái giai đoạn mà người
thầy đưa ra lời nhắc nhở học sinh không nên chủ quan lúc kiểm tra của ta."
"Ta rất xin lỗi."
"Đánh xong trận này lại nói xin lỗi đi, nếu phía đối phương đã đang chuẩn bị
đào hang phòng thủ, chứng minh rằng lực lượng của đối phương được bố trí ở
đây cũng không nhiều, không có khả năng tiến quân bọc hậu vây đánh chúng ta.
Muri, truyền lệnh xuống, quân đoàn lập tức xuất phát, dùng tốc độ nhanh nhất
để đến hẻm núi Kyas."
…
"Phốc!"
Lưỡi của thanh Đao Ác Mộng, đâm vào ngực của tên thần quan trước mắt,
nhưng trong nháy mắt, lồng ngực của tên thần quan này nứt vỡ, ba con mãng xà
lao ra ngoài.
Philomena khẽ xoay cổ tay, lưỡi đao cắt ngang hướng lên trên, chặt đứt đầu cả
ba con mãng xà, nhưng đầu rắn lại theo quán tính mà tiếp tục bay tới, trước
người Philomena xuất hiện một đạo vách chắn màu đen, sau khi đầu rắn đụng
vào thì ngọn lửa Trật Tự nhanh chóng dấy lên mà đốt cháy chúng. Nhưng mà,
một làn sương độc màu xanh biếc vậy mà tràn ra từ trong làn lửa, dùng một tốc
độ cực nhanh mà phủ lên vách chắn, nở rộ như một bông hoa.
Philomena tranh thủ thời gian lùi hẳn về phía sau, nhưng cánh tay phải dùng
đao vẫn bị ảnh hưởng, cúi đầu xem xét, phát hiện trên cánh tay mình đã xuất
hiện những bong bóng nhỏ nổi chi chít.
Không chút do dự, Philomena đổi sang tay trái cầm đao, lưỡi đao chém xuống
vùng da đang dần thối rữa, cắt cả phần thịt này xuống.
Ngay sau đó, cô mở lòng bàn tay trái ra, ngọn lửa Trật Tự xuất hiện, đưa nó đến
chỗ miệng vết thương mà thiêu đốt.
Quá trình này vô cùng đau đớn, nhưng ngoại trừ sắc mặt hơi trắng bệch và chảy
mồ hôi lạnh ra thì thậm chí Philomena cũng không có biểu cảm nào khác.
Trên đời này, chỉ có Karen có thể khiến cô cảm thấy thật sự sợ hãi;
Đây là “bóng tối tuổi thơ” mà năm đó lúc mình vừa rời nhà đi tham gia tuyển
chọn, Karen tổ chức người cô lập chèn ép mà tạo nên, xem như phu nhân
Đường Lệ thường xuyên đánh Philomena thì cô ta cũng không cảm thấy sợ hãi.
Tên thần quan kia đã chết, nhưng trước khi chết, thứ độc mà hắn có ý đồ dùng
để kéo kẻ địch chết chung vô cùng ghê gớm, nó lại có sức chống cự rất mạnh
đối với ngọn lửa Trật Tự, điều này cũng có nghĩa rằng Philomena cần tiếp tục
thiêu đốt vết thương của mình trong một khoảng thời gian rất lâu.
Cuối cùng sau khi thấy cũng đã ổn rồi, Philomena thu hồi lửa Trật Tự, lấy ra
một bình thuốc giải độc rồi uống vào.
Sau khi làm xong, không chỉ vị trí vết thương, mà là toàn bộ cánh tay phải của
cô, giống như là một cục gạch vừa lấy ra từ trong lò nung.
Nhưng mà vết thương này cũng không đáng kể, vết thương cho dù phức tạp hơn
thì quân y đều có thể chữa khỏi, khó giải quyết nhất đó là độc tố xâm lấn vào
trong cơ thể thậm chí bám vào trên linh hồn.
Đứng dậy, dùng tay phải nhặt đao lên, sau khi vung thử vài lần, Philomena vẫn
đổi sang tay trái mà cầm đao.
Bây giờ cô có chút mê mang, vốn mượn nhờ động tĩnh mà Pall tạo ra phía bên
kia, cô muốn dùng tốc độ nhanh nhất đi đường vòng để về báo cáo, nhưng
đường vòng cô đi lại khiến cho bản thân cô càng đi càng lệch xa, không phải vì
thiếu sót trên phương hướng, mà là ở nơi này tựa như khắp nơi đều có ánh mắt
của đối phương.
Coi như mình đã tránh né rất cẩn thận, nhưng như cũ sẽ bị con nào đó con mắt
bắt được vị trí, vì phòng ngừa tình cảnh bị kết giới phong toả như lần trước xuất
hiện lần nữa, cô chỉ có thể không ngừng vòng quanh trong cái khu vực này suốt
cả hai ngày.
Là tiểu đoàn trưởng trên danh nghĩa của tiểu đoàn trinh sát, cô ta đã không làm
tròn bổn phận mình rất nghiêm trọng.
Bây giờ cô ta chỉ có thể cầu nguyện, Pall và Kevin có thể thoát khỏi vòng vây,
gửi tin tức về chỉ quân đoàn.
Sau khi xử lý xong thi thể của tên thần quan này, Philomena tìm một cái khe đá
rồi chui vào, bây giờ cô cần nghỉ ngơi.
Mang theo sự cảnh giác, cô ngủ thiếp đi.
Khi trời vừa sáng, cô bị ánh mặt trời chói mắt làm bừng tỉnh, khi ngẩng đầu
nhìn về phía bầu trời, phát hiện trên trời có thêm vô số mặt trời.
Con ngươi của cô bỗng nhiên co rụt lại,
Không,
Đây không phải là mặt trời,
Đây là Pháo Ma Tinh đang đồng loạt khai hoả!