Quyết định của Darien, Karen cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, nhưng sự chủ
động của hắn quả thật làm Karen có chút ngoài ý muốn.
Karen cũng không cho rằng Darien chỉ đơn giản là người vừa mới nhập hội nên
cuồng nhiệt; tên đầu trọc xuất thân từ Sinh Mệnh Thần Giáo này, không có cấp
thấp như vậy, mình cũng sẽ không "Thức tỉnh" một người cấp thấp như vậy.
Có lẽ, là bởi vì trong lòng hắn rất rõ ràng, cho dù không chủ động, mình cũng sẽ
tìm hắn, hắn tự biết không có khả năng tiếp nhận kết quả khi chống lại ý muốn
của mình, cho nên thay vì cảm thấy khó chịu thì không biến cắt giảm cái quá
trình không có ý nghĩa này, để ở ngoài mặt mọi người đều có thể càng vui vẻ
hơn một chút.
Cũng có khả năng, trong này còn có nguyên nhân khác càng sâu xa hơn, nhưng
Karen không có ý định nghiên cứu kỹ, dù gì thì mình đi đánh trận, cũng không
phải ngồi xem bệnh.
Karen mở miệng nói: "Hang chuột sẽ ở cùng một chỗ với rễ cây."
Darien suy tư một chút, lập tức lĩnh ngộ ra ý nghĩa của hang chuột, lúc này nói:
"Chắc hẳn là như vậy, dù gì thì rễ cây cũng có thể giúp bộ chỉ huy thấy rõ tình
thế chiến trường."
"Nhiệm vụ của ngươi không chỉ phải định vị vị trí cụ thể của gốc rễ, ta còn cần
ngươi dẫn đầu một tiểu đội, phá tan nơi đó."
"Đây là chuyện đương nhiên, thiếu gia, a không, Đoàn trưởng, ngài không nói
ta cũng sẽ xin ngài sắp xếp nhiệm vụ này cho ta!"
Karen nhẹ gật đầu: "Ta sẽ sắp xếp nhân lực cho ngươi, nếu như ngươi có người
vừa ý, cũng có thể tự mình lựa chọn."
"Vâng, Đoàn trưởng."
"Cần ta phối hợp như thế nào?"
"Ta hy vọng vào ngày mai, ngài có thể sắp xếp một trận đánh nghi binh như
hôm nay."
"Không thành vấn đề.”
"Được rồi, Đoàn trưởng, xin ngài yên tâm, ta không có yêu cầu khác, nhất định
ta có thể hoàn thành nhiệm vụ."
"Ta vẫn luôn rất có lòng tin đối với ngươi.”
"Thuộc hạ cáo lui."
"Ừm."
Darien đi ra khỏi lều, hít sâu một hơi, liếm môi một cái.
Trong đầu óc của hắn, hiện ra cảnh mình quỳ trước cổng của gia tộc kia khi còn
nhỏ, trên ban công của lầu cao xa hoa, cuối cùng sẽ có một đứa bé trai lớn hơn
mình vừa ăn đồ ăn vặt vừa cười nhìn mình.
Về sau, đứa bé này còn từng tới trong nhà mình, nói với người mẹ đã như ma
nhập của mình:
"Chỉ cần ngươi để cho ta đi con đường mà chú ta đã từng đi, ta sẽ có thể giúp
ngươi vào gia tộc."
Mẹ của mình, bị hắn trêu đùa và lừa gạt, chẳng qua là hắn cảm thấy chơi vui,
tìm kiếm trải nghiệm về thứ sinh mệnh mà đám người bọn hắn cho rằng là cao
cấp hơn.
"Ha ha ha … "
Darien cười ra tiếng, hắn đứng tại chỗ, nhìn về phía quân đội đang xếp hàng
chỉnh tề ở trong doanh trại phía dưới.
Trong suy nghĩ trước kia của hắn, mình phải từ từ từng bước một mà leo lên vị
trí đủ cao trong Sinh Mệnh Thần Giáo, để cho cái gia tộc khiến mình cảm thấy
khó chịu kia bị xoá khỏi lịch sử của Sinh Mệnh Thần Giáo.
Sự tưởng tượng kia đã trở thành bọt nước, nhưng hắn cũng không có thất bại.
Bởi vì nếu chỉ đơn giản là báo thù mà nói, Trật Tự, có thể trợ giúp mình tốt hơn.
Lúc trước trên chiến trường, khi khúc mầm cây của Darien cắm vào mặt đất,
hắn đã cảm ứng được khí tức quen thuộc kia, cái người đó, chính là trung tâm
của trận pháp, là một cái rễ cây.
Sửa sang lại thần bào trên người mình một chút, Darien nói khẽ:
"Bill, có lẽ ta nên để ngươi nhìn xem cái gì mới gọi là sinh mệnh cấp bậc cao
hơn."
…
Lúc Karen đi vào lều của Neo, Neo đang ngồi đánh dấu ký hiệu lên trên bản đồ
cũng không ngẩng đầu lên:
"Nhanh như vậy đã xong rồi à?"
"Ừm""
"Công tác tư tưởng của Alfred cũng được tiến hành rất tốt nhỉ."
"Có lẽ cũng không phải bởi vì thế, ta cảm thấy, bản thân Darien, có mong muốn
riêng của bản thân, nhưng mà ta cũng không có hỏi thêm."
"Không cần hỏi, hắn sẽ làm việc hết sức là được rồi, ta không cảm thấy cái tên
đầu trọc đó sẽ phản bội ngươi, cái tên đầu trọc đó cũng rất thú vị đấy."
"Bởi vì hắn từng bị ngài đánh?"
"Có lẽ vậy, con người luôn luôn rất khó sinh ra cảm giác chán ghét đối với
người từng bị mình gây khó dễ."
"Hắn cần chúng ta đánh một trận nghi binh giống hôm nay để phối hợp với việc
hắn định vị vị trí."
"Chuyện này không thành vấn đề, nếu tất cả đều thuận lợi, ổ chuột và rễ cây đều
bị phá huỷ, đánh nghi binh có thể biến thành tấn công chính thức ngay lập tức."
"Cần một tiểu đội đột kích."
"Ừm?" Neo sửng sốt một chút, đứng dậy, nhìn về phía Karen, "Đừng nói cho ta
là cậu muốn dẫn đầu cái tiểu đội này nhé, cậu điên rồi à, cậu là Quân đoàn
trưởng, tấn công tuyến đầu không phải việc mà cậu nên làm."
"Ta không nói như vậy."
"A, vậy à."
"Nhưng thái độ của ngài rất kỳ lạ."
Neo nói một cách đương nhiên: "Ta cảm thấy cái tiểu đội đột kích này, ta dẫn
dắt là phù hợp nhất, không phải sao?"
Karen hỏi: "Nếu như ngài xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cái quân đoàn này
nên làm cái gì?"
"Cậu phải có chút lòng tin vào bản thân mình chứ, Karen, cậu là một vị Quân
đoàn trưởng ưu tú."
"Ngài đừng có nghĩ đến chuyện đi."
"Cạch …" Neo vứt bút trong tay xuống, "Mẹ nó, bỗng nhiên không có tâm trạng
để vẽ nữa."
"Ta đến để cố ý nhắc nhở một chút, bởi vì ta lo lắng cho ngài sẽ nghĩ đến
chuyện này, đừng có ảo tưởng."
Muri đang ở đây phụ giúp Neo chủ động mở miệng nói: "Đoàn trưởng, Phó
đoàn trưởng, để ta dẫn đội đi."
Lúc này Neo lắc đầu: "Không được, nếu không có con rối như ngươi, sẽ rất ảnh
hưởng đến việc triển khai công việc của chúng ta sau này.
Muri: "..."
Neo thở dài: "Nếu như Philomena trở về thì tốt, mà này, Karen, cậu không có
cách nào cảm ứng được cô ta sao, ít nhất cũng xác nhận một chút, bây giờ cô ta
còn sống hay không?"
Miuri nhắc nhở: "Phó đoàn trưởng, Philomena chưa nằm trong quan tài, Đoàn
trưởng không cảm ứng được."
"A, đúng, là ta quên, cả ngày cô gái đó trầm mặt, để cho ta cảm thấy cô ta sớm
đã nằm trong quan tài rồi, ha ha."
"Ha ha ha…" Muri cực kỳ lúng túng mà cười theo.
"Cho nên đây cũng là một lời nhắc nhở cho ngươi đấy, Muri, cố gắng chết ở chỗ
nào dễ tìm một chút, còn nữa, cố gắng chọn kiểu chết để giữ xác của mình trọn
vẹn một chút, biết chưa?"
"Được rồi, ta đã biết."
Karen nói: "Ta tin rằng cô ta còn sống."
Neo nhún vai: "Đúng vậy, cô ta còn sống, chỉ là lạc đường thôi, đứa em họ của
cậu ngày nào cũng lặp đi lặp lại câu này, thật sự là làm ta thấy sợ đấy, xem ra,
tình cảm của cha mẹ không tốt quả thật sẽ khiến cho tư tưởng của con trẻ trở
nên méo mó trên một vài phương diện."
Karen nói: "Lúc trước bọn họ vẫn luôn cộng tác trong một đội, quan hệ tốt hơn
một chút rồi."
Neo đối Muri nói: "Có nghe không, mỗi cấp trên đều không hi vọng nhìn thấy
thuộc hạ của mình yêu đương, bởi vì như thế sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất công
việc đấy."
lần này Muri không dám đáp lời.
Karen nghiêm mặt hỏi: "Nếu như ngày mai tất cả đều thuận lợi, chiến cuộc sẽ
phát triển như thế nào?"
"Nếu tất cả thuận lợi, ngày mai chúng ta sẽ có thể dùng bữa ăn khuya trong hẻm
núi, ta nấu cho cậu một nồi lẩu Trật Tự."