Số 13 Phố Mink

Chương 262

Pall thở dài, không đành lòng nhìn thẳng, quay đầu nhìn sang con phố thị trấn

nhỏ náo nhiệt bên ngoài cửa sổ: mệt rồi, hủy diệt đi.

Ai ngờ,

Wood cười, đặt chai rượu xuống, nói lớn với bên ngoài cửa:

“Tìm nước cam, nước hoa quả khác cũng được, nước ngọt cũng được, mau đưa

đến đây.”

“Ít uống rượu là tốt, đặc biệt là lúc còn trẻ.” Wood nói xong rồi rót đầy rượu cho

mình, lại cạn một ly: “Thời trẻ có nhiều việc phải làm, đợi sau khi nhiều tuổi,

thì có thể tùy ý rồi.”

“Thực ra bất cứ lúc nào, uống rượu cũng đều không tốt, không tốt cho sức

khỏe.” Karen nhắc nhở nói, đương nhiên, anh biết rõ với người thích uống rượu,

câu nhắc nhở của anh khiến đối phương thấy phản cảm.

“Ừm, cậu nói đúng.” Wood đưa tay chỉ sang bến tàu ở xa xa, đã giờ này rồi,

nhưng trên bến tàu vẫn có rất nhiều công nhân vận chuyển đang dỡ hàng:

“Nhưng có lúc, con người sống không thể nào hoàn toàn thoải mái, công việc

nặng như vận chuyển hàng hóa cùng rất dễ gây tổn hại sức khỏe, tôi bèn lấy thứ

này để bù đắp.”

“Ông nói thực sự cũng rất có lý.”

Một người phụ nữ tóc tím vô cùng quyến rũ bưng ba loại nước hoa quả đi đến.

“Cậu muốn uống gì?” Người phụ nữ hỏi: “Ở đây có nước cam, nước táo, nước

nho?”

“Nước cam là được.”

“Có cần thêm đá không?”

“Vậy thì tốt nhất rồi.”

“Được.”

Người phụ nữ thả viên đá vào ly của Karen trước, sau đó rót nước cam vào.

“Cám ơn.”

“Đừng khách sáo.”

Wood chỉ vào người phụ nữ, nói: “Elena, vợ của tôi.”

Karen đứng lên, cúi đầu với người phụ nữ.

“Phu nhân, xin chào.”

“Mời cậu ngồi, không cần khách sáo như vậy.” Người phụ nữ liếc chồng mình

một cái: “Tôi đun canh trong bếp, chốc nữa đưa lên cho hai người.”

“Phu nhân vất vả rồi.”

“Anh yêu, chàng trai anh tuấn của chúng ta thật lịch sự.”

“Ha ha ha.” Wood cũng bật cười.

“Cha ơi, cha bảo con đến đây làm gì? Ấy, mẹ cũng ở đây.”

Lúc này, một cô gái ăn mặc nóng bỏng xuyên khuyên mũi đi vào, giữa hông của

cô gái đeo hai con dao, trên dao có đường vân đặc biệt.

“Nào, giới thiệu với cậu, con gái của tôi, Carmilla.”

Carmilla nhìn Karen ngồi đối diện với cha, Khi Karen quay về phía cô ta chào

hỏi cô ta, cô gái thường ngày rất đanh đá lập tức căng thẳng và ngại ngùng.

Ở một nơi như thị trấn Corona, đa số là thủy thủ thô kệch và những tên ma men

say khướt, đâu có từng gặp một chàng trai khí chất trong sáng như này, khi anh

đứng trước mặt bạn, dường như bạn đang thưởng thức một bức tranh đẹp.

“Khụ khụ.” Wood ho khan một tiếng, nhắc nhở nói: “Carmilla.”

Lúc này bà Elena, mẹ của Carmilla khoác vai con gái của mình nói với Karen:

“Xin đừng thấy lạ, từ nhỏ con gái của tôi lớn lên trên hòn đảo này, chưa từng

gặp chàng trai anh tuấn giống như cậu.”

“Á, mẹ, mẹ đang nói gì vậy!” Cuối cùng Carmilla lấy lại hồn phách, mặt đỏ

bừng.

Cũng may cảnh này không bị đám thuộc hạ của cô ta nhìn thấy, nếu bọn họ biết:

Chị cả thích đích thân cắt đứt gân chân tay của kẻ buôn lậu không tuân thủ quy

tắc làm niềm vui lại có lúc giống cô gái bé nhỏ, bọn họ sẽ phát điên mất.

“Xin chào, Carmilla, tôi là Karen, đến từ Thụy Lam bên kia đại dương.”

“Xin… xin chào, tôi là Carmilla, đến từ đảo Corona đến kia đại dương.”

Ừm, rốt cuộc cô đang trả lời cái gì vậy!!!

“Được rồi được rồi, để cha con và khách ăn tối, chúng ta ra ngoài trước.” Elema

kéo con gái mình rời đi.

Karen lại ngồi xuống.

“Để cậu chê cười rồi.” Wood nói.

“Không có, Carmilla rất dễ thương.”

“Có đến mười năm tôi không nghe có người khen nó dễ thương rồi, có lẽ, lần

trước nghe thấy là lúc nó vẫn quấn tã lót.”

“Mỗi một cô gái đều như nước, thực ra đều dễ thương và dịu dàng.”

Pall bên cạnh quay đầu nhìn Karen, thật đúng là, từ sau khi cậu ra ngoài, càng

ngày càng giống một nhà thơ!

“Hình dung rất triết lý.” Wood lại nâng ly rượu, Karen cũng nâng ly nước cam

lên: “Tôi tin, chắc chắn không ít cô gái thích cậu.”

“Không có.” Karen lắc đầu: “Trước kia, tôi có một số vấn đề về tinh thần, ông

từng nghe nói đến chứng tự kỷ chưa, mấy năm liền tôi thích tự nhốt mình lại,

không thích xã giao.”

Pall nhíu mày: Cậu có cần thật thà với mỗi một người trong gia tộc Ellen thế

không, ngay cả trước đây mình mắc bệnh gì cũng nói thẳng ra?

“Ồ, thì ra là vậy, tôi tin thoát khỏi nó chắc chắn không dễ dàng.” Wood nói.

“Sự thật là, không ai chắc chắn liệu có thoát ra khỏi thực sự hay không, cũng có

khả năng nhất định mắc lại lần nữa, loại bệnh này, không ai nói chắc được.”

Pall: “!!!”

“Haiz.” Wood thở dài, nói: “Tôi phải xin lỗi cậu vì hành động lúc gặp buổi

chiều.”

Nói xong, Wood đứng lên, khom lưng với Karen.

Karen cũng lập tức đứng lên, lại bị Wood đưa tay ấn vai.

Pall hơi nghi ngờ ngẩng đầu, nhìn Wood, trong lòng hơi dấy lên tia hy vọng.

Wood ngồi xuống, cũng bảo Karen ngồi xuống;

“Từ chỗ Jenny, tôi mới được biết tình hình hiện tại của ông nội cậu và nhà

Inmerais, tôi ở trên hòn đảo này, nhiều lúc thông tin không được nhanh nhạy.

Lúc buổi chiều lần đầu gặp mặt, tôi chỉ muốn hạ uy phong của cậu, bởi vì với

tôi, cậu là cậu chủ đến từ nhà Dis Inmerais vĩ đại, tôi lo lắng cậu sẽ coi thường

nhà Ellen chúng tôi.”

“Tôi không có ý này.”

“Đúng, bây giờ tôi biết rồi, là con người tôi hẹp hòi. Cậu biết không, phía Nam

hòn đảo này còn có một hòn đảo nhỏ, trên hòn đảo nhỏ đó cũng có một thị trấn

nhỏ, đó là thị trấn nhỏ mà gia tộc Rafael kiểm soát.

Nhưng mấy ngày trước, gia tộc Rafael đã xảy ra biến cố lớn, dẫn đến hiện nay

cả nhà họ rất hỗn loạn, các bên bắt đầu tranh đấu, hôm trước, tôi dẫn người đến

thị trấn trên hòn đảo đó cướp đoạt, để hai hòn đảo này lại thuộc về gia tộc Ellen,

tuy rằng về mặt pháp luật thì không được như vậy.”

“Chúc mừng.”

“Việc này không khó gì, bởi vì nội bộ bọn họ đã bị chia rẽ, khi tôi dẫn người

đến, bên trong đã có người làm tiếp ứng trước từ lâu, thực ra, đuổi bọn họ đi

vốn không khó, trước đây tôi vẫn luôn kiêng sợ sự báo thù từ gia tộc Rafael,

hiện tại bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc, đương nhiên không thể nào

báo thù.

Trong thư mà em trai gửi cho tôi lần trước, từng nhắc đến một điều, nói trong

vòng một tháng tiếp theo, gia tộc Rafael, có lẽ sẽ có thành phần nổi loạn, bảo tôi

sớm chuẩn bị sẵn sàng.

Tuy rằng em trai không nói rõ với tôi điều gì, nhưng sau khi tôi được biết Jenny

về thăm nhà, còn cho Eunice dẫn theo một cậu nhóc họ Inmerais, tôi đã đoán

được điều gì đó.

Nó đúng không?”
Bình Luận (0)
Comment