"Thu phóng tự nhiên*, xem ra ngài rất thành thạo."
(* Thành ngữ chỉ sự linh hoạt)
"Thu phóng tự nhiên?" Neo nhìn xem bàn tay của mình, nắm chặt rồi lại buông
ra, "Cậu luôn luôn có thể tìm tới những cách ví von rất thú vị nhưng rất khó
đọc."
Một vài câu nói dùng từ ngữ Maclay để biểu đạt sẽ có ý nghĩa đơn giản, rất khó
thể hiện hàm ý.
Neo nhẹ nhàng bẻ bẻ cổ, hai tay chống đằng sau, nhìn lên bầu trời: "Đáng tiếc,
ta không phải Alfred, ta biết hắn vẫn luôn nóng lòng mà chơi cái trò chơi khai
sáng ngôn ngữ kia với cậu."
"Ừm."
Karen cắt xì gà, sử dụng sức mạnh gia tộc Ellen, ngọn lửa xuất hiện, châm điếu
xì gà.
Sức mạnh của Thuỷ tổ Ellen, bây giờ tác dụng đối với Karen có vẻ chỉ còn để
tắm rửa và châm thuốc.
Neo không khách sáo, nhận lấy xì gà từ trong tay Karen, hút một hơi, phun ra,
lại hút:
"Quả nhiên là mấy thứ đắt tiền thì hương vị cũng khác."
"Ta không mang xì gà mà Người Cầm Roi tặng theo, đây là xì gà giá rẻ giao
dịch với đám thổ dân ở đây."
Neo nghe vậy, trừng mắt Karen một chút;
Nhưng hắn vẫn tìm lời đáp trả: "Xì gà do ngài Quân đoàn trưởng tự châm thuốc
cho, không quý giá à?"
"Ngài thấy vui là được."
Một trận chiến sắp kết thúc thuận lợi, mặc dù phải trả giá hy sinh nhất định,
nhưng trên tổng thể là một trận chiến có hiệu suất rất cao, cho nên về tình về lý,
để vị quan chỉ huy thật sự này vui vẻ một chút cũng là việc nên làm.
"Nói cho cùng, cũng chính là nhờ thuộc tính của quân đoàn chúng ta, sau khi
chia tách thì cũng có thể tạo ra ưu thế cục bộ rất lớn, đổi lại là những quân đoàn
khác, sau khi chia rẽ thì cũng chẳng khác gì giải tán.
Nhưng xem xét trên một góc độ khác, loại quân đoàn với hình thức tiểu đội này
lúc trước cũng là một điểm yếu đối với việc huấn luyện thành chỉnh thể. Đánh
trận, cũng giống như đánh bạc, phải thường xuyên biết rõ về lá bài tẩy và chip
đánh bạc của mình, chú ý quan sát đối thủ, tiến hành thay đổi phương thức ứng
phó với đối thủ."
"Ngài đang nói đến ý chính à?"
"Ta đang dạy bảo cho cậu."
"Ừm, ta biết."
Lúc này, có quạ đen bay tới, giữa các loại quạ đen đều có sự phân chia, trong
mắt người ngoài gần như đều giống như nhau, nhưng ở cấp bậc quan chỉ huy, có
thể rõ ràng phân biệt ra được là tin tức trên phương diện gì.
Sau khi mở ra xem, Karen thở dài, nói:
"Tập đoàn quân của chúng ta ở những phương hướng khác tiến triển bất lợi,
việc tiến công của đoàn chính quy số 12 cực kỳ không thuận lợi, mặt khác thì ba
Đoàn dân binh còn lại càng gặp phải quân địch xuất kích, rõ ràng đang là bên
tấn công, bây giờ lại bắt đầu phòng thủ, cầu viện."
Neo lơ đễnh nói: "Bình thường, hai bên bây giờ đang đẩy đến đẩy lui trên chiến
tuyết, đợi đến khi tiếp xúc trực tiếp thì mới có thể tạo ra từng khu vực gợn sóng
tuỳ theo chiến lực của các nơi.
Kẻ địch của tập đoàn quân chúng ta rõ ràng là rất mạnh.
Ngay cả lực lượng phòng ngự ở hẻm núi này, vốn cũng không phải có thể đánh
hạ bằng một Đoàn dân bình, cho dù là với chúng ta, dùng phương thức bình
thường để tấn công thì thiệt hại cũng vô cùng đáng sợ, kiên trì đánh xong trận,
cho dù gặp được khúc xương này, tiếp theo cũng nên rút về phía sau tiến hành
chỉnh đốn bổ sung.
Nhưng mà tương tự như vậy, trên phòng tuyến các nơi khác cũng sẽ bị quân chủ
lực của tập đoàn quân chúng ta đột phá, sau khi tiếp xúc đợt đầu tiên, hai bên sẽ
tái phân bổ tài nguyên và chiến lực.
Đến lúc đó tình huống chiến trường sẽ khá rõ ràng, từng đơn vị tác chiến sẽ đối
mặt với những đơn vị tác chiến có cấp bậc ngang ngửa nhau, sau đó là giai đoạn
giằng co.
Xem xét trên góc độ lâu dài, khi quân đoàn của chúng ta công phá nơi này, thật
ra đối với tập đoàn quân mà nói cũng không là một chuyện tốt, điều này sẽ
khiến cho phòng tuyến của tập đoàn quân trở nên rất kỳ lạ.
Vốn dĩ tất cả mọi người va vào nhau, phát hiện không động đậy được đối
phương, vậy thì cùng ăn ý không va vào nhau nữa, đợi đến đợt điều chỉnh thứ.
Bây giờ chúng ta lại hạ được nơi này nhanh như vậy, những quân đoàn khác
trong tập đoàn quân, nhất là cái đoàn chính quy số 12 kia chẳng khác gì là bị
chúng ta đem nướng ở trên lửa."
"Ta chỉ là đang tuân theo quân lệnh phía trên."
"Thật ra phía trên không nghĩ rằng mỗi một quân lệnh đều có thể hoàn thành
một trăm phần trăm."
"Dựa theo cách nói của ngài, chúng ta tấn công nơi này, còn có vẻ không thích
hợp?”
"Không có gì là không thích hợp, điểm này cậu phải biết rõ hơn ta, làm việc thì
phải không thèm đếm xỉa đến sự ghen ghét của những kẻ yếu."
Karen nhìn sắc trời một chút, nói: "Dựa theo hiệu suất tấn công các cứ điểm,
chúng ta không cần chờ đến bữa ăn khuya, có thể dùng bữa tối ngay trong hẻm
núi."
"Cậu tự tay nấu."
"Lời đồn này do ai truyền ra?"
"Ta đấy."
Lúc trời đã hoàng hôn, Karen cất bước trên hẻm núi.
Trên đường đi nhìn thấy rất nhiều đống thi thể, một số ít là toàn thây, phần lớn
đều là mảnh vụn, các kiểu hình thù kỳ quái, đông thành khối đá, cháy đến thành
than.
Cũng phải, mỗi tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật có "phong cách" khác nhau, “tác
phẩm nghệ thuật” của họ cũng đều có nét đặc sắc riêng.
Cả tòa thành lớn không tiếp tục xây dựng, nhưng doanh trại đã bố trí xong, mặc
dù có chút đơn sơ.
Karen tiến vào doanh trại, đi lên chỗ cao nhất, quan sát bốn phía.
Bây giờ dưới chân anh, chiến đấu vẫn còn tiếp tục, cứ điểm phía ngoài đã bị
quét sạch gần hết, nhưng khu vực trung tâm sâu dưới lòng đất cũng còn đang
tiếp tục chiến đấu.
Nhưng mà kết quả đã được quyết định, những kẻ địch còn sót lại đã không có
cách nào thay đổi cục diện.
Nếu như muốn nói có gì tiếc nuối, có lẽ là số lượng tù binh tương đối ít, ít đến
nỗi gần như không có.
Nguyên nhân có thể là bởi vì từng tiểu đội "Thi đua", không có tiểu đội nào
nguyện ý dừng lại để thu nhận tù binh, đều lựa chọn giết cho xong việc.
Đứng trên góc độ của Karen, tù binh vẫn là có giá trị, có thể dùng để trao đổi tù
binh sau này.
Bên ngoài, một đội kỵ binh đang đi tới đi lui bảo vệ doanh trại, phía trên, cũng
có một đội kỵ sĩ chim ưng thường trực, dù sao nơi này vẫn là chiến trường, cho
nên bên cạnh Quân đoàn trưởng vẫn cần được bảo vệ.
Cốt Long bay tới, chở theo Pall và Kevin, còn mang theo nguyên liệu nấu ăn lấy
từ chỗ bếp núc của quân đoàn.
Lúc Connor biến trở lại thành bộ dạng của một bé gái, trên đầu còn đội một cái
nồi sắt lớn. Gần đó có một cái giếng nước, nhưng cũng có thể bởi vì đám người
của Đại Địa Thần Giáo kia dùng nhiều, giếng nước cũng đã cạn.
Karen dùng sức mạnh của Thuỷ tổ Ellen ngưng tụ ra dòng nước, đổ vào trong
nồi sắt, sau đó bắt đầu rửa rau.
Sau khi rửa sạch nguyên liệu, đổi một nồi nước khác, lại ngưng tụ ra một ngọn
lửa, nhanh chóng châm lửa bếp củi.
Vẻ mặt của Pall phức tạp mà nhìn cảnh này.