Karen dùng sức mà bắt lấy, cũng thuận thế mượn cánh tay để ngồi dậy.
Nếu như là một đứa bé bình thường, đã sớm đau đến nỗi lớn tiếng kêu khóc,
hoặc là bị Karen trực tiếp túm ngược lại, nhưng bản thể của Connor dù sao cũng
là một con Cốt Long, cô bé không chỉ đứng ở nơi đó không nhúc nhích tí nào,
cánh tay cũng không có gì lắc lư.
"Phốc…"
Karen ngồi dậy hé miệng, phun ra một vũng máu tươi lớn, ngay sau đó, từ con
mắt, cái mũi, trong lỗ tai, cũng đều có máu tươi tràn ra.
Connor lo lắng mà hỏi thăm:
"Karen, ngươi sắp chết rồi sao?"
Karen há to miệng thở hổn hển, không có trả lời câu hỏi của Connor.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu của Karen đó là: Chẳng lẽ mình bị cái miệng quạ đen
kia của Neo quyền rủa?
Lập tức, Karen ho khan một hồi, vứt bỏ những ý niệm buồn cười này.
"Ta đi gọi quân y."
"Không, đừng đi, Connor, ta không sao."
Đại chiến sắp đến, Karen không thể để cho tin tức cơ thể mình có vấn đề truyền
đi.
"Cơ thể của ngươi nhỏ như vậy, lại chảy ra nhiều máu đến thế."
"Ta không sao, chỗ máu này, phiền ngươi giúp đỡ dọn dẹp một chút, có được
không?"
"Được rồi." Connor gật đầu, bưng khăn và chậu rửa mặt đến, bắt đầu lau vết
máu chỗ này đi,
"Ngươi vừa gặp ác mộng à?"
"Có lẽ cũng bị chuột rút giống như ngươi."
"A, cơ thể của người cũng sắp lớn lên thêm à?”
"Ha ha, xem như thế đi, Connor, ta ngủ thêm một hồi, hôm nay ngươi cũng
không cần làm bài tập."
"Thế nhưng mà chị Pall sẽ kiểm tra."
"Ta giúp ngươi xin nghỉ."
"Được rồi." Connor rất vui vẻ, sau khi thu dọn xong, cô bé đi vào phòng tắm
nhỏ trong lều, đổ nước vào thùng tắm, sau đó cởi quần áo ra ngồi vào tắm rửa,
sau khi tắm xong, một tay giơ Connor giơ thùng tắm lên, đổ nước tắm ra.
Giống như là rửa mai rùa cho Kim Giáp Long Quy phía dưới một lần.
Kim Giáp Long Quy phát ra một tiếng kêu khẽ, giống như là đang hèn mọn đáp
lại và lấy lòng vì hành động kia của Connor. Sau khi trở vào lại trong lều,
Connor đi đến bên giường, Karen giống như là đã ngủ thiếp đi, lại tựa như là
không ngủ, cô bé lặng lẽ nằm ở cuối giường, nhắm mắt lại.
Trong lều, chỉ còn lại hai người và tiếng hít thở.
Lúc sáng sớm, Connor bỗng nhiên mở mắt ra, từ trên giường nhảy lên, đùi phải
kéo thẳng mà càng không ngừng dẫm chân xuống mặt đất.
Kim Giáp Long Quy phát ra một tiếng gào thét, vẫn may là chân Connor cũng
nhanh hết chuột rút, nếu mà tiếp tục đạp xuống, rất có thể sẽ khiến con Kim
Giáp Long Quy này bị nội thương.
Karen cũng tỉnh lại, giấc ngủ sau cơn ác mộng ngược lại cũng rất bình yên.
"Lại bị chuột rút?"
Connor nhẹ gật đầu: "Lại đang lớn lên."
"Chờ sau khi đánh xong trận này, hậu cần cũng đến đây, ngươi sẽ không bị
chuột rút nữa."
Bởi vì do xuất phát ngay lập tức, thuốc được cải tiến của Connor còn chưa được
chuyển đến.
Sau khi rửa mặt thì Karen đi ra khỏi lều, hơi lạnh trên sa mạc vào buổi sớm còn
chưa tan đi hết, nhưng mặt trời đang nhô lên đã khiến hơi nóng dần tập trung.
"Ô…ô…ô…"
Tiếng kèn lệnh đã vang lên dựa theo kế hoạch, vào lúc này tốc độ hành quân
tăng thêm một bậc, đây là giai đoạn bắn vọt cuối cùng, nhất định phải phải đến
vị trí chiến trường kịp lúc.
Đột nhiên, Karen phát hiện thời gian tiếng kèn thổi có chút quá lâu. Anh do dự
một chút, bắt đầu đưa tay che khuất lỗ tai của mình, phát hiện tiếng kèn cũng
không phát sinh biến hóa.
Điều này có nghĩa tiếng kèn đã sớm kết thúc, tiếng kèn còn đang kéo dài, là do
mình nghe nhầm.
Đáng chết!
Trên lưng con Kim Giáp Long Quy ở phía trước, Neo đã sớm dậy mà ngồi xổm
ở phía ngoài lều vừa rửa mặt vừa nhìn về hướng này, còn giơ bàn chải đánh
răng lên, chào hỏi Karen.
Karen có chút bất đắc dĩ thở dài, chờ sau khi đi vào trong lều, tiếng kèn trong lỗ
tai mới ngưng lại.
Tin tức xấu là: Nếu như trạng thái này tiếp tục nghiêm trọng thêm, như vậy
trong lúc mình quan sát chiến trường rất có thể sẽ không cách nào phân biệt ra
cái gì là đang xảy ra, cái gì là mình đang cảm nhận sai lầm, điều này sẽ ảnh
hưởng nghiêm trọng đến việc mình chỉ huy chiến đấu.
Tin tức tốt là, có vẻ anh thật sự bước vào giai đoạn bắt đầu tiếp nhận "Thần
khải", dù sao thì mình cũng chỉ là một linh vật, không cần chỉ huy.
Vẫn may rằng người trong cuộc hôm qua là Neo, đổi lại là những người khác,
nói không chừng còn phải nghi ngờ đối phương là cố ý nguyền rủa mình, mục
đích là muốn giành quyền chỉ huy quân đội.
Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, Muri đứng bên ngoài lều hỏi:
"Quân đoàn trưởng, hiện tại chắc là tổ chức hội nghị sĩ quan cấp cao trước cuộc
chiến."
Karen nhẹ gật đầu, nói: "Tổ chức đi."
Muri: "Cẩn tuân thần linh."
Karen mở mắt ra, nhìn Connor bên cạnh, thấy Connor không có chút phản ứng
nào bất thường, anh hỏi:
"Vừa mới này sau khi ta bảo “Tổ chức đi”, Muri đáp lại ta như thế nào?"
Connor đáp lời: " “Vâng, Quân đoàn trưởng”. Sao thế?"
"Không, không có gì."
"Ồ, ngươi còn chưa khoẻ sao?"
Connor đi đến trước mặt Karen, ngẩng đầu, chú ý sắc mặt Karen:
"Cơ thể ngươi thật sự cảm thấy không thoải mái sao Karen?"
"Không có việc gì, ngươi không cần lo lắng."
"Thật sao, Trật Tự?"
"Ừm? Ừm, không có việc gì.”
Karen đi ra khỏi lều, cố ý giả bộ như thả lỏng, dùng tay vuốt ve sau gáy của
mình.
Trên người con Kim Giáp Long Quy phía đối diện là lều chỉ huy, đã có không ít
sĩ quan tới.
Cái hội nghị này không thể trì hoãn thời gian quá dài, bởi vì hiện tại mọi người
cũng rất gấp gáp bận rộn, Quân đoàn trưởng phải nhanh chóng nhắc lại phân
công nhiệm vụ và chú ý dự phòng những tình huống có thể xảy ra trong cuộc
chiến kế tiếp.
Nhưng Karen vẫn là móc ra thuốc lá của Lôi Đình Thần Giáo, châm một điếu
dùng sức hít một hơi, theo kinh nghiệm trước đây mình thì vấn đề linh hồn của
mình, có thể dựa vào nó để tạm thời làm dịu.
Lần này, Karen hút rất vội, mà lại không lãng phí, hút xong, lúc vứt tàn thuốc
xuống, trong lòng cầu nguyện hy vọng nó có thể có hiệu quả, ít nhất để cho
vượt qua được cuộc chiến lần này.
Chờ sau khi đánh xong trận này, dù là để cho mình nằm trên giường một tuần lễ
cũng không có vấn đề gì.
"Thiên Mị."
"Cẩn tuân thần linh."
Karen: "..."
Đôi cánh màu đen xuất hiện, Karen bay lên, đi tới phía trước lều chỉ huy.
Lúc Karen đi vào lều chỉ huy, bên trong đã có một đám sĩ quan chờ sẵn, dựa
theo quá trình bình thường thì tập thể cùng hành lễ với Karen, nhưng âm thanh
rơi vào trong lỗ tai Karen, thì là như tiếng sóng thần vậy:
"Thần!"
"Thần!"
"Thần!"
Karen vừa giả bộ như tất cả bình thường mà gật đầu đáp lại, vừa đi đến trên vị
trí của mình ngồi xuống, hiện tại, cho dù là biết mình tín ngưỡng là Trật Tự, cho
dù là biết mình có được cơn nghiện đói…
Karen cũng vẫn bắt đầu hoài nghi mình có phải mắc chứng tâm thần hoang
tưởng nào hay không.
Cái thằng này điên rồi, hắn thế mà vẫn cho rằng mình là Thần Trật Tự, nghe
thấy bất cứ lời nói nào của người khác đều thành lời cầu nguyện với Thần.
Thấy Karen không lên tiếng, Muri cứ dựa theo quy tắc, bắt đầu chủ trì cuộc hội
nghị lần này.
Trong lúc đó, Neo cố ý quay đầu nhìn về phía Karen mấy lần, có vẻ đã nhận ra
tình trạng của Karen không bình thường, chỉ có điều là hắn còn không ý thức
được nguyên nhân là do cái miệng quạ đen của mình