Do dự một chút Kevin tiếp tục viết:
"Ta muốn biết, bây giờ vị đó ra sao?"
Sau khi viết xong, Kevin có vẻ cực kỳ cô đơn, tình cảm của nó đối với Thần
Trật Tự vẫn luôn cực kỳ phức tạp, nó kính ngưỡng, nó sợ hãi, nó kiêu ngạo, nó
cũng cảm kích.
Dù cho nó đã từng bị Thần Trật Tự đè ép, nhưng cho đến khi thoát đi phong ấn
đến giờ, trong mồm chó của nó chưa hề nói ra bất cứ một câu nào bất kính với
Thần Trật Tự.
Lúc này, nó đã dự cảm được lần thần khải này của Karen không giống bình
thường.
Khi những thần quan khác thần khải, có thể giải nghĩa thành lấy danh nghĩa của
"Thần Trật Tự" mà gửi thư, không, thậm chí chỉ là một cái nhãn dán, con dấu
bưu điện, …những bức thư này có thể được lưu giữ ở bưu cục trước, chờ sau
khi đến "Tuổi tác" nhất định, tự động gửi đến cho ngươi, phần lớn cũng chỉ là
một cái quá trình.
Đây chính là thái độ của "Thần" đối đãi với tín đồ của mình, là một sự thể hiện
cho quy tắc máy móc hoá.
Cao cấp đến đâu, thiên phú cực cao, cho dù có thể nhận được thư từ trong văn
phòng của "Thần Trật Tự" đi nữa, nhưng cái này cũng không phải là do bản
thân Thần Trật Tự tự viết, ngay cả trong thư từ mà Karen dùng để gắn bó quan
hệ, hơn chín phần mười đều là do Richard viết thay.
Nhưng Kevin cho rằng, lần này Karen không giống, nó cảm thấy lần này Karen
có thể trực tiếp nghe được giọng nói của Thần Trật Tự… một loại giọng nói cho
dù ngăn cách bởi không gian và thời gian, nhưng vẫn đồng bộ.
Bởi vì Neo nói cho nó, cơn nghiện đói của Karen cũng bị kích thích, mà cơn
nghiện đói thật ra cũng là sự ràng buộc thật sự giữa Karen và Thần Trật Tự mà
không ai cắt rời được.
Neo đi trở về, nhìn lướt qua mấy hàng chữ con chó bò để viết, cười nói: "Ôi,
bây giờ đã sắp đánh trận rồi mà ngài lại đang dâng trào cảm xúc thế, được rồi
được rồi, Thần Trật Tự vĩ đại nhất định có thể cảm giác được lòng trung thành
của ngài Tà Thần."
Kevin bị Neo ôm đi một lần nữa, Kevin lắc lắc đầu chó, lộ ra nụ cười ấm áp lúc
trước, hưng phấn kêu lên:
"Chơi chết Hải Thần! Chơi chết Hải Thần! Chơi chết Hải Thần!"
Karen thì cúi đầu xuống nhìn xem dòng chữ mà Kevin để lại, tự nhủ:
"Ngươi là có chuyện, muốn nói với ta?"
Hạ trại.
Trận pháp sư Litel trở lại trong lều của mình, đẩy đệm chăn ra, bên trên ván
giường đã bố trí xong trận pháp.
Cô ta dọn ra một loạt vật liệu như pha lê, quyền trục, con dấu phù văn, bắt đầu
tiến hành bố trí sau cùng.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân truyền vào, và giọng nói của Kaixi
vang lên: "Litel?"
Litel lập tức đem một nắm bột màu trắng vẩy ở bên trên tiến hành ngăn cách khí
tức, sau đó kéo tấm đệm che lại.
Lập tức, cô ta đứng người lên đi đến bên chậu rửa mặt, bắt đầu rửa tay.
"Ta có thể vào không, Litel?"
"Đương nhiên, thưa ngài phó quan."
Kaixi đi đến, đi theo phía sau chính là Richard.
"Chào dì."
Richard chào hỏi Litel.
Nơi này là doanh trị, chức vị Richard cao hơn, theo lý thuyết sẽ không dùng
quan hệ xưng hô trong thế tục của cha mẹ, nhưng lúc này Litel có chút bối rối,
cũng không nhận ra điều gì.
"Chào cháu, Richard, ha ha, ngài Richard."
Richard đứng qua một bên, vị trận pháp sư tuổi tác ngang với mẹ mình này là
bạn thân của mẹ mình, trước khi cha mẹ mình kết hôn bọn họ rất thân nhau.
Trước lúc cha mẹ mình xác nhận quan hệ, người dì này từng cực lực khuyên
ngăn mẹ mình qua lại với cha mình;
Nhưng Richard từng nghe bà nội mình nói, khi đó người dì này sẽ chủ động đi
hẹn gặp cha mình ra công viên để tản bộ, sẽ còn chủ động vào nhà cùng uống cà
phê với bà nội.
Mặc dù khi đó ông nội mình còn không phải Chủ giáo, nhưng địa vị của nhà
Guman khi đó, cũng xem như là rất tốt.
Richard từng hỏi phu nhân Đường Lệ: Bà nội, vì sao khi đó bà không nói cho
mẹ cháu biết?
Phu nhân Đường Lệ trả lời là: Có người cùng ta uống cà phê, nói chuyện tốt cho
ta nghe, tại sao ta phải từ chối chứ? Cha mẹ cháu khi đó cũng chưa kết hôn, là
cạnh tranh công bằng mà.
Về sau, cha mẹ mình xác định quan hệ yêu đương, cũng kết hôn, người dì Litel
này ở trong hôn lễ ôm lấy mẹ mình mà khóc rất đau lòng.
Mặc dù con đường tình cảm của cha mẹ mình không thể so sánh với ông bà nội,
không đặc sắc như vậy, cũng không lên xuống như vậy, nhưng tình cảm của họ
ngay từ đầu cực kỳ tốt, mình cũng là kết quả của đoạn tình cảm kia.
Chỉ có điều đến một ngày bỗng nhiên cha bắt đầu phát bệnh rồi sau đó lại càng
ngày càng nghiêm trọng, dưới lời khuyên bảo của người dì này, mẹ lựa chọn rời
nhà đi, điều đến thành phố Tang phổ để nhậm chức.
Phu nhân Đường Lệ nói cho Richard, bà biết người bạn thân này của Kaixi vẫn
đang luôn khuyến khích, mà lại vừa bên khuyến khích còn vừa tìm cơ hội tới dỗ
dành Eisen, nhưng lúc đó Eisen đã tiến vào giai đoạn tự kỷ nghiêm trọng nên
sao có thể còn lòng dạ mà đi ngoại tình.
Richard hỏi bà chả lẽ cũng mặc kệ vậy sao?
Phu nhân Đường Lệ nói việc này cũng không trách mẹ của Richard, người làm
cha mẹ như bọn họ cũng không muốn quản đứa con trai này, chỉ có điều phu
nhân Đường Lệ cố ý giấu Deron mà sắp xếp nhân sự, cũng điều Litel đến Tang
Phổ, để cô ta đi cùng Kaixi, sợ con dâu mình cô đơn.
Mặc dù loại bạn thân này trong nhiều thời điểm cũng đều không hy vọng ngươi
sống tốt, nhưng họ thường thường có thể để cho người trong cuộc cảm thấy rất
dễ chịu.
Không thể không nói, ở phương diện này, phu nhân Đường Lệ nhìn rất thoáng.
Chờ đến khi Karen chữa trị xong bệnh của cha mình, cha của mình cũng có thể
trở thành người dẫn đầu của đội trận pháp sư trong Đoàn dân binh, Litel nhờ mẹ
của mình nói giúp, khiến cho cô ta cũng ở trong đám người đầu tiên gia nhập
Đoàn dân bình.
Phu nhân Kaixi hỏi Litel: "Nếu như ngươi có chuyện gì khó xử, có thể nói với
ta."
"Ta, ta có chuyện gì khó xử?" Litel ra vẻ bình tĩnh mà hỏi ngược lại.
"Nếu như bây giờ ngươi nói với ta, ngươi có thể xem như là đã tự thú." Phu
nhân Kaixi nói.
"A, ngươi, các ngươi…" Vẻ mặt Litel cứng lại, vô thức lảo đảo lui về sau.
Dưới chân của cô ta xuất hiện một vệt tơ trắng, trong nháy mắt tơ trắng trở nên
dày đặc, trói buộc hai chân, ngay sau đó cũng khoá hai tay lại.
Richard tháo găng tay xuống, đầu ngón tay có tơ trắng, kéo xuống mặt đất, dính
vào đối tượng bị trói buộc, cậu ta nói: "Cô ta đã mất đi cơ hội để tự thú.”
Ngay sau đó, Richard đi đến bên giường, tấm đệm bị xốc lên, lộ ra trận pháp
truyền tin cỡ nhỏ dùng một lần, đường vân trận pháp bên trong dựa theo trận
pháp ẩn nấp của doanh trại mà tiến hành sửa đổi, có thể truyền tin ra ngoài
xuyên qua trận pháp ngăn cách.
Litel thấy thế, mở miệng chuẩn bị nói cái gì, nhưng miệng của cô ta vừa mới
mở ra, sợi tơ trong nháy mắt đã phủ kín miệng, chèn vào trong cổ họng.
"Ô… ô…"
Litel bắt đầu giãy dụa, cảm xúc trong ánh mắt cực kỳ phong phú, tựa như cực
kỳ mong muốn một cơ hội để nói chuyện.
Phu nhân Kaixi nhìn thấy tình cảnh này, không khỏi mở miệng nói: "Richard, có
lẽ chúng ta nên nghe..."
Richard giơ bàn tay lên trầm giọng nói: "Châm lửa."
Những sợi tơ trắng bao phủ cả người Litel vào lúc này bắt đầu cháy lên, những
sợi tơ này của Jerry lúc đốt cháy có sát thương rất lớn đối với linh hồn, rất
nhanh, từ tai mắt mũi miệng Litel, ngọn lửa không ngừng tràn ra, cô ta ngã
xuống trên mặt đất, đã mất đi sự sống.
Thấy hành động của con trai mình, Kaixi vừa nói được nửa câu lại nuốt phần
còn lại vào.
Richard cúi người, đào ra một tượng bùn phía dưới cái bàn trong lều… nói cho
đúng thì nó là một bức tượng nhỏ, giống như là một món hàng mỹ nghệ rất tinh
xảo.
Trong lều của tất cả thành viên tổ thông tin, bao quát cả trong phòng vệ sinh
tắm gội, chỉ cần là nơi có người đến, đều có nó tồn tại, đây là do phu nhân
Gandiro bố trí, dùng để giám sát tất cả mọi người ở nơi này.
Trong khoảng thời gian trước, gần như là Litel đang bố trí những thứ này ngay
dưới tầm mắt của phu nhân Gandiro.
"Mẹ, việc này đã xác nhận không lầm, chúng ta không có thời gian và sức lực
đứng ở đây nghe cô ta kể chuyện tại sao lại phản bội Trật Tự."
"Được… Được rồi."
"Mặt khác, chờ sau trận chiến còn phải mời mẹ tự mình đến chỗ quân pháp để
tiến hành giải thích một chút, cô ta là do mẹ xin vào Đoàn dân binh, nhưng mẹ
yên tâm, con và cha đều sẽ làm chứng bảo đảm cho mẹ."
"Mẹ đã biết."
Lần thứ nhất Kaixi nhận thức sâu được, con của mình, đã sớm khác biệt với quá
khứ.
Loại cảm giác này trước đó Kaixi cũng không rõ ràng, bởi vì sau khi mình trở
về, vẫn sẽ thường xuyên trông thấy con trai mình bị cha nó đánh, cho nên trong
nhận thức cố định của mình, Richard vẫn giống như trước kia, hoạt bát hiếu
động, dễ mắc sai lầm, nhất là nó còn tạo ra danh tiếng của “thiếu gia Eisen” ở
con phố điểm tâm. Sau khi Richard nói xong những lời này, đổi lại khuôn mặt
tươi cười, đi đến phía sau Kaixi, giúp Kaixi đấm bóp bả vai:
"Được rồi, mẹ, chúng ta đi giúp cha đi, hiện tại chúng ta đã tiến vào khu vực hạ
trại cuối cùng, hiện tại áp lực công việc của cha hẳn là rất lớn."