Neo vốn là muốn cười to "Ha ha", hỏi ngược một câu: "Cậu nhìn xem, rốt cục
cậu cũng chịu thừa nhận mình là hắn rồi? Mở mồm thì luôn nói mình ghét
tương Wien, bây giờ lại để lộ vết tương dính trên khoé miệng ra rồi à?"
Nhưng những lời này vừa phát ra từ trong miệng, lại không tự chủ được mà
nuốt trở vào.
Đối với một đám tín đồ trực hệ như Muri, Bá tước Recar thì phần lớn nhận thức
của bọn họ đối với Karen vẫn trùng khớp với "Thần Trật Tự";
Một cấp độ khác thì là vị trí của Alfred, hắn biết rõ ràng thái độ thiếu gia nhà
mình đối với chúng Thần và Thần Trật Tự.
Mà ngoài Alfred ra, còn có một người khác đó là Neo.
Neo rất rõ ràng, từ trước cho đến nay Karen vẫn không thừa nhận mình là Thần
Trật Tự, cũng không phải là vì Karen già mồm, anh phân chia "Mình" và "Thần
Trật Tự" rất rõ ràng, chưa từng lẫn lộn và mơ hồ.
Điều này cũng mang ý nghĩa, Karen nói câu nói này, cũng không phải là anh
thoải mái đặt cái bóng người kia, cái thân phận kia, sự tôn sùng và vinh quang
đấy lên trên người mình.
Điều mà anh tán đồng đó là một sự trách nhiệm.
Mình vì sao lại phải tự thì thầm với mình?
Nếu tất cả mọi người đã có một cái mục tiêu to lớn, đều có một chí hướng giống
như nhau.
Vậy thì còn cần gì để nói?
Tâm trạng của Neo lập tức trở nên vô cùng phức tạp, hắn cực kỳ rung động vì
quy cách thần khải lần này của Karen, bởi vì hắn rõ ràng mình không phải gặp
một tên thầy bói bị điên, cái người trước mặt này, trong hư vô tăm tối đã thật sự
được Thần Trật Tự trong truyền thuyết "Triệu kiến".
Chuyện càng làm cho người ta phải rung động đó chính là Thần Trật Tự không
có lời gì để nói với hắn, không nói một lời nào thì có thể giải nghĩa thành một
sự tán thành.
Hàm răng của Neo có chút mỏi nhừ, hắn ghen ghét, đúng vậy, vô cùng ghen
ghét.
Hắn rất sợ Karen sống không tốt, nhưng Karen sống quá tốt, vứt hắn ở lại phía
sau quá xa thì hắn cũng sẽ vô cùng khó chịu.
Neo chưa từng che giấu tâm tình này của mình, ngươi có thể giỏi hơn ta một
chút xíu, đương nhiên, cục diện tốt nhất vẫn là ngươi sống rất tốt, nhưng kém
hơn ta một chút.
Trên mức độ nhất định, Darien tìm gặp lôi kéo Neo để cạo trọc đầu, thật sự
không phải tùy tiện tìm vận may mà đi lôi kéo một tên đồng bọn có thói tiêu
tiền như nước này;
Mà là Darien rất rõ ràng, nếu như lực chọn một người gia nhập có thể trực tiếp
dao động địa vị của Alfred mà nó, cái người kia chính là Neo.
Bởi vì địa vị của Alfred có cao đến thế nào, mưu kế lại lợi hại ra sao, cuối cùng
chỉ là một thuộc hạ.
Nhưng Neo khác biệt, Neo là người có cùng cấp bậc.
Nếu như Neo cạo đầu của mình, vậy thì trong nháy mắt Đảng đầu trọc sẽ trở
thành cái đảng có thế lực lớn nhất trong đám thuộc hạ của Karen, danh tiếng
hoàn toàn lấn át "Phe xây dựng chế độ" do Alfred cầm đầu.
Nhưng sự kiêu ngạo trong đầu của Neo, không cho phép hắn làm như thế, đây ý
nghĩa đúng trên mặt chữ, bởi vì trong đầu của hắn quả thật có nhiều người kiêu
ngạo lắm.
Điều quan trọng nhất là bởi vì Neo cảm thấy loại quan hệ "Bình đẳng" này chơi
rất vui, lúc ngươi cần ta, ta có thể giúp ngươi một chút, hắn cực kỳ hưởng thụ
loại cảm giác làm "Cha" này.
Làm thuộc hạ thì có gì vui?
Ha,
Vậy còn không bằng chết đi, sống làm gì nữa.
Trong tất cả những người mà Karen quen biết, chỉ có Neo, cố ý nói rằng nếu
như ngày nào đó hắn chết, Karen dám can đảm "Thức tỉnh" hắn, như vậy thì
việc đầu tiên mà hắn làm sau khi tỉnh dậy đó là đi tự sát.
Neo ngồi xuống, châm điếu thuốc, sau khi hít sâu vài hơi, lúc phun ra thì tiện
thể thở dài một hơi.
"Cho nên, bây giờ cậu đã rõ ràng con đường mà mình muốn đi rồi sao?"
Karen đưa tay chỉ về Sinh Mệnh Cấm Võng và Bức Tường Than Khóc ở phía
trước, quân đoàn của Đại Địa Thần Giáo đã bị đánh tan, nhưng Bức Tường
Than Khóc vẫn còn đang sừng sững ở nơi đó, không kịp dọn dẹp và tiêu hủy.
"Tư duy của con người thường rất khó siêu việt giới hạn mà mình tiếp xúc trong
hiện thực, lúc ta còn ở Ruilan cho đến khi ta vừa đến Wien để rồi đối mặt với
những tên thần quan mục nát kia, ta đã từng cho rằng thứ mà ta nhìn thấy cũng
chính là toàn bộ thế giới này, ta từng cho rằng mình đã tiếp xúc với bản chất của
thế giới này.
Vì thế mà ta đã từng đắc ý, trong nội tâm của ta tràn ngập sự tự tin, phê phán và
cái gọi là sự tỉnh táo và cơ trí đáng buồn cười kia.
Cho đến khi ta đi ra ngoài Trật Tự, nhìn thấy thế giới bên ngoài Trật Tự, rốt
cuộc ta mới hiểu rằng thế giới mà ta trông thấy và tiếp xúc từ trước cho đến này
đều là phần được bảo vệ trong vỏ trứng gà.
Cho đến bây giờ ta vẫn không thể nào hiểu được vì sao Sinh Mệnh Thần Giáo
lại chế tạo ra loại thuật pháp như Sinh Mệnh Cấm Võng này?
Ta cũng không thể nào hiểu được, Đại Địa Thần Giáo, vì sao lại chế tạo ra thứ
như Bức Tường Than Khóc?
Người của Sinh Mệnh Thần Giáo không phải nên khởi xướng việc quý trọng
sinh mệnh sao? Đại Địa Thần Giáo không nên hiệu triệu mọi người thành kính
cảm ơn những người mẹ của sinh linh trên mặt đất sao?
Ta không thể nào hiểu được …thật sự cho dù có suy nghĩ nát óc, cũng không thể
nào hiểu được.
Nhưng ta nhận thức được vì sao "Không thể nào hiểu được".
Bởi vì ngay cả hình thức suy nghĩ của ta, là hình thức tư duy được bảo vệ dưới
Trật Tự, ta dùng tư duy bên trong vỏ trứng gà, đương nhiên không thể nào hiểu
được cái thế giới ở bên ngoài.
Dứt bỏ loại tư duy này, thay đổi một hình thức khác thì tất cả sẽ trở nên rõ ràng.
Ngài nói xem, Sinh Mệnh Thần Giáo, có phải thật sự không hiểu sinh mệnh là
gì không?
Ngài nói xem, Đại Địa Thần Giáo, có phải thật sự không hiểu về mặt đất?