"Ngài nhất định phải để ta làm như vậy sao?"
Darien tay nâng lấy mầm cây, có chút thấp thỏm nhìn Neo.
Neo mắng: "Cần ta phải nói mấy lần nữa, chả lẽ ngươi nghe không hiểu tiếng
người à?"
"Thế nhưng mà… "
"Không có cái gì mà thế nhưng, ngươi không ngoan ngoãn nghe lời của ta, sau
khi trở về ta sẽ nói cho Alfred, nói ngươi lợi dụng việc đánh trận mà tổ chức ra
một cái đảng đầu trọc ở đây để quay về chiếm quyền của hắn."
"Ngài không thể làm như vậy." Darien nhíu nhíu mày, "Ta còn chưa chuẩn bị
xong lực lượng để đoạt quyền."
"Không, ta thật rất thích xem cảnh lúc hai ngươi đối kháng nhau, cũng muốn
nhìn cảnh ngươi bị ném vào trong bãi phân ngựa.”
"Một bên áp đảo thì có gì vui?"
"Ta không rảnh rỗi nhìn các ngươi ở đối kháng giằng co, ta chỉ muốn nhìn thấy
kết quả."
"Thôi được rồi."
Darien nhẹ gật đầu khống chế mầm cây bắt đầu kéo dài, chạm đến cơ thể Neo.
Neo hơi không kiên nhẫn giơ tay phải lên, móng tay mọc ra, rạch hai vết thương
trên hai bên bả vai, dây leo cắm vào rồi sau đó tràn vào trong cơ thể Neo.
"A …a… a….!"
Neo phát ra tiếng kêu, dù đau đớn nhưng trong đau đớn lại mang theo sự hưởng
thụ.
Những dây leo này chui vào trong cơ thể giống như là rót một sợi xiềng xích
vào trong, bắt đầu xoắn vào các khớp nối, loại cảm giác này giống như là từng
thanh thép đang vuốt ve xương cốt của ngươi, khảm thêm vài chiếc đinh vào
trên đó.
"Được rồi chứ?" Neo hỏi.
"Được rồi."
"Nhớ kỹ, chờ một lúc nếu như ta mất kiểm soát, ngươi phải chịu trách nhiệm
ngăn cản ta."
"Ta sẽ cố gắng."
"Đừng có cố gắng, bởi vì nếu ngươi không áp chế thành công, sau khi ta lạc lối
thì chuyện đầu tiên mà ta làm là giết rồi hút sạch máu của ngươi."
"Ta đã biết."
Neo bắt đầu đi xuống phía dưới, bởi vì trong thân thể có dây leo cắm vào, cho
nên thân hình của hắn có vẻ hơi không cân đối, lúc bước đi chân cũng có chút
cao chút thấp.
Nơi này là một khu vực chiến trường ở trong dãy núi Zuma, mấy ngày trước
đây ở chỗ này, một cuộc chiến đấu rất thảm thiết từng bùng nổ, mặc dù chiến
trường đã được quét dọn sơ bộ, nhưng vết máu và những mảnh xác của kẻ địch
không có giá trị thu gom vẫn có thể trông thấy ở khắp nơi.
"Dùng danh nghĩa của ta, vinh quang của máu, ngươi là vật dẫn của vạn vật,
siêu thoát tất cả truyền thừa…"
Cùng với lời thì thầm của Neo, các mảnh vụn xác hoá thành máu mà chảy ra từ
bốn phía trên mặt đất, ở giữa các khe đá, tự động hướng hội tụ về phía Neo.
Mà Neo, thì hoàn toàn không kháng cự, mở rộng cửa tiếp nhận vô điều kiện.
Hắn vừa bước đến, vừa hấp thu, giống như là một lão nông dân, đang thu hoạch
ruộng ngày mùa bội thu.
Chiến trường vừa kết thúc vốn là nơi mà Dị Ma Khát Máu yêu thích nhất, nơi
này có được lượng lớn máu thịt để bọn chúng mê say.
Làn da của Neo bắt đầu hiện lên màu đỏ sậm, hai con mắt của hắn giống như
đang được bao trùm bởi hết lớp máu tươi này đến lớp máu tươi khác.
Darien nắm lấy một đầu mầm cây trong tay, theo ở phía sau, giống như là đang
áp giải tù nhân.
"Ét…ét…ét."
"Ét…ét…ét "
Từng con dơi bay ra từ trong bóng của Neo, số lượng bọn chúng càng lúc càng
nhiều, không bao lâu thì chúng tụ lại tạo thành một thứ giống như vòi rồng ở
bên cạnh Neo.
Ánh mắt của Darien dần dần trở nên mơ hồ, nhưng khúc cây giống trong tay lại
càng bắt chặt.
Ở trên một ngọn núi xa xa, Karen để chiếc kính viễn vọng trong tay xuống.
Dù sao Darien cũng là người của anh, cho nên khi Neo tìm hắn để làm cái
chuyện này, là thủ lĩnh của đảng đầu trọc nên Darien đã lập tức bẩm báo chuyện
này cho mình.
Muri đứng ở bên cạnh Karen, hắn không hiểu hỏi: "Vì sao phó đoàn trưởng Neo
không trực tiếp tìm ngài để giúp hắn tăng cường bảo vệ chứ?"
Karen đáp lời: "Bởi vì hắn biết, Darien sẽ báo tin cho ta, hắn càng rõ ràng rằng
dù là không cho ta biết, ta cũng sẽ đến, nhưng hắn không muốn trực tiếp cầu xin
ta."
"Thật sự là một sự kiêu ngạo cố chấp của lòng tự tôn."
"Ha ha." Karen cười cười, giơ kính viễn vọng lên lần nữa, "Đúng vậy, trong sự
nhận thức của hắn, quan hệ giữa ta và hắn tựa như mãi mãi cũng dừng lại vào
cái ngày mà hắn tuyển nhận ta trở thành đội viên ngoài biên chế của tiểu đội
Đòn Roi Kỷ Luật."
"Vậy xem ra là do bản thân Phó đoàn trưởng Neo không muốn bước ra."
"Không, thật ra ta cũng không quá muốn ra."
Muri lập tức cúi đầu xuống, hắn biết mình nói sai, nhưng Karen không có ý so
đo.
Trong kính viễn vọng, số lượng dơi bên cạnh Neo càng ngày càng nhiều, vòi
rồng do bọn chúng hình thành cũng càng lúc càng lớn.
Lớn đến nỗi cho dù khoảng cách xa như vậy, không cần kính viễn vọng, cũng
có thể nhìn thấy rõ ràng.
"Đi thông báo cho tiểu đội tuần tra gần đây, rời xa nơi này, mặt khác, trạm gác
xung quanh không được dùng bất cứ hình thức nào để thăm dò."
"Vâng, quân đoàn trưởng."
Muri đi truyền lệnh.
Sau khi Muri đi, Philomena xuất hiện sau lưng Karen.
Karen cũng không quay đầu lại mà hỏi thăm: "Thế nào?"
"Eisen đã tỉnh.”
"Được rồi, ta đã biết." Một hòn đá đè trong lòng Karen cũng rơi xuống đất,
nhưng không có bao nhiêu cảm giác thả lỏng, bởi vì phía trước có một viên đá
mới đang nhanh chóng lớn lên.
Philomena cũng nhìn về phía kia, trong mắt lộ ra sự khó hiểu: "Hắn điên rồi
sao?"
Hấp thu lượng lớn máu tươi như thế ở trên chiến trường vừa kết thúc, làm sao
hắn có thể chịu được?
Nguồn sức mạnh này, sợ là ngay cả quân đoàn trưởng nhà mình cũng không thể
nào gánh chịu chứ?
"Cái tên điên này đã bao giờ bình thường đâu."
Ánh mắt Karen hơi trầm xuống, mỗi lần Neo muốn gây sự, hắn đều có thể làm
ra chuyện để mình bất ngờ.
Philomena hỏi: "Đây là bí pháp lấy từ chỗ của Kevin sao?"
"Ta không biết, nhưng khả năng lớn là thế."
"Ngài..."
"Ta cố ý không đi hỏi, ta sợ nếu ta hỏi Kevin thì sẽ đến để ngăn cản hắn, thậm
chí ta đoán trước được rằng bây giờ ta sẽ hối hận."
Philomena không nói thêm gì nữa.
Cuối cùng khi vòi rồng dơi màu đỏ sậm kia mở rộng đến một mức độ khó mà
tan đi, rốt cục Neo dừng bước, hắn giơ cao hai tay, bắt đầu niệm lên những lời
cầu nguyện cổ xưa.
Ở phía sau hắn, xuất hiện hình chiếu khổng lồ của một người mặc lễ phục màu
đen cũng đang làm động tác tương tự.