Karen thu tay về, gương mặt mỉm cười nói với Gaspol: "Nhất định đây sẽ là
một đứa bé khỏe mạnh."
"Cảm ơn." Gaspol nở nụ cười hiền hòa, đưa tay vuốt ve bụng của mình, vào thời
điểm này trên người cô tràn đầy bản tính của một người mẹ.
Chỉ tiếc là Karen không có tâm trạng mà đi ca ngợi và thưởng thức nó, trong
đầu anh vẫn còn đang nghiền ngẫm câu nói mình vừa nghe thấy trước kia.
Marvalho là người thừa kế của Macchetini, dòng dõi của hắn quả thật sẽ dễ kế
thừa một phần năng lực đặc thù, bất cứ thứ gì dính phải Thần tính thì cũng sẽ dễ
phát sinh sự biến đổi mà người ta khó có thể tưởng tượng.
Có thể khống chế hoặc tạm thời có thể khống chế thì gọi là Thần chúc phúc; trái
lại, thì là Thần ô nhiễm.
Trên bản chất thì đều như nhau.
Đứa con này của Marvalho mặc dù còn chưa sinh ra, nhưng dựa theo mảnh vỡ ý
thức mà mình cảm nhận được vừa nãy thì đứa bé này tất nhiên sẽ có vấn đề gì
đó.
Loại vấn đề này không cách nào lấy việc được truyền thừa từ huyết mạch của
cha nó mà giải thích, bởi vì thứ Marvalho được truyền thừa là ký ức, kinh
nghiệm và một chút năng lực đặc thù, luồng ý thức kia ở trên người đứa bé này
mặc dù vô cùng yếu ớt nhưng lại thật sự đang tồn tại.
Thậm chí có thể vì vậy mà suy đoán, trên cấp bậc truyền thừa thì đứa bé này
vượt qua cha của nó là Marvalho.
Đây xem như là cái gì, cha con đeo cùng một cái gông sao?
Điều này khiến Karen cảm nhận được một loại cảm giác buồn nôn khó mà miêu
tả.
Chư Thần trở về, cũng không phải là nói một đám có thực lực cá thể cực kỳ
hùng mạnh đến đáng sợ thông qua cái trận pháp nào đó mà dịch chuyển về đến
thế giới này.
Bọn hắn trở về, giống như là xối một bình mực lên trên một quyển sách, màu
mực bắt đầu thấm xuống dưới. Bây giờ có thể trông thấy bọn hắn ở bất cứ đâu.
Không bị đạo đức trói buộc, không có quy tắc ước thúc, không có bất cứ sự
đương nhiên nào trong nhận thức của ngươi.
Bọn hắn cũng không phải là kẻ địch, bởi vì thần linh không thể dùng hữu hình
và vô hình để phân chia, Trật Tự Thần Giáo kháng cự Thần linh, cũng không
chỉ thể hiện trên phương diện khai chiến với Thần, thắng thua vào lúc này cũng
không có ý nghĩa như trên truyền thống: Căn nhà mà ngươi đang ở đang bốc
cháy, ngươi thì đang chuẩn bị dập lửa.
"Ngươi thấy nóng à?" Marvalho chỉ chỉ cái trán của Karen.
Karen dùng mu bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa, nói: "Chắc là do ngủ không ngon
giấc."
"Vậy thì uống chút gì đó đi." Marvalho đưa cho Karen một tách trà.
Karen nhận lấy, mở cái nắp ra, bên trong toàn là tàn thuốc.
Mặt Karen không chút biến sắc mà đậy nắp tách trà lại, yên lặng đặt nó xuống,
nói: "Chúng ta vẫn nên đến phòng thí nghiệm đi."
Ngay sau đó, Karen nói với Gaspol, "Ta có việc muốn nhờ ngài Thần tử hỗ trợ."
Gaspol thúc giục chồng mình: "Vậy thì mau đi đi."
"Ừm, được rồi."
Marvalho cùng Karen rời khỏi phòng, Karen sắp xếp một chiếc xe ngựa, sau khi
lên xe, phát hiện Connor đang ôm sách vở ngồi ở trong.
Connor nói: "Lời dặn dò mới nhất của Alfred là chỉ cần ngươi rời khỏi kết giới
này thì ta nhất định phải đi theo ngươi, giống như là con rồng ngốc đi theo
Người Cầm Roi."
"Được." Karen đáp ứng.
Marvalho ngồi lên xe, nhìn Connor một chút, nói: "Thú cưng nuôi không tệ
nhỉ."
Karen sờ lên đầu Connor, sửa lời: "Là đứa bé."
"Được rồi, là ta nói sai." Marvalho ngáp một cái, "Nói thật thì ta có chút mệt
mỏi."
"Không nên nói vậy trước mặt cô ta."
"Đương nhiên, không mệt mỏi bằng cô ấy, ngươi biết không, lúc có một người
phụ nữ mang thai đời sau của ngươi, làm một người chồng thì ngươi có thể cảm
giác được rất rõ ràng …"
Marvalho chọc chọc phía sau gáy của mình, "Cảm thấy không giống như trước,
chín chắn hơn, phải nhận lấy trách nhiệm, tóm lại, đó là ý thức này trở nên càng
thêm mạnh mẽ, ngươi bảo xem chuyện này có thần kỳ hay không?"
Karen nhẹ gật đầu, nói: "Không, loại ý thức này mới là thần kỳ."
"À, được rồi." Marvalho muốn đổi đề tài, "Cảm giác đánh trận ở tiền tuyến như
thế nào?"
"Rất tốt."
"Ta cho là ngươi sẽ nói với ta một vài lời quý trọng hoà bình, ta còn đang chuẩn
bị phụ họa phối hợp với ngươi."
"Ta không cho rằng trong mảnh vỡ ký ức mà ngài được truyền thừa từ
Machettini, sẽ có tư duy phản chiến."
"Hơn phân nửa số ký ức đều là đang nghiên cứu phát minh khí tài chiến tranh
đặc biệt để đối phó với Thần Giáo và Thần linh, hắn là một kẻ cuồng chiến
tranh."
"Ta cũng thế."
"Tướng quân thắng trận trở về cũng không giống trước, ha ha.”
"Hạng mục nghiên cứu của ngài tiến triển thế nào rồi?"
"Vẫn tốt, công việc chủ yếu của ta là viết bút ký, đưa tư liệu và bút ký quan
trọng đi thì sẽ có người của ngành tương quan khác tiến hành tiếp nhận và
chứng nhận, tổ nghiên cứu của ta chỉ là một phần nhỏ trong hạng mục."
"A, thì ra là như vậy."
Xe ngựa lái ra khỏi kết giới, tiến vào nội thành thành phố York, vừa lúc gặp
phải một cuộc tuần hành.
Karen nhớ rằng vào ngày đầu tiên mình đến Wien, mẹ của Eunice đã từng giới
thiệu với mình rằng ở thành phố York thì việc tuần hành tấp nập như ngày lễ
hội.
Xe ngựa kích hoạt trận pháp ẩn nấp, bay lên trên không, vượt qua đoàn người
tuần hành tuyển cử, không bị cản trở chút nào.
Karen cúi đầu, nhìn xuống dưới.
Anh trông thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi phía sau của chiếc xe
hở mui, vừa phất tay vừa mỉm cười thăm hỏi người ủng hộ ở hai bên.
Người này để Karen cảm thấy quen mặt.
Rất nhanh, Karen nhớ lại hắn là ai: John. Rotini.
Anh nhớ vị này lúc mình vừa đến Wien cũng vừa tranh cử lên chức thị trưởng
thành phố Manla, được vinh dự là ngôi sao chính trị mới đang lên. Marvalho
nhìn lướt qua phía dưới, vừa cười vừa nói: "Hắn đã là thủ lĩnh đảng phái của
mình, có hi vọng trở thành Thủ tướng tiếp theo của đế quốc Wien."
Karen nhìn về phía Marvalho, ánh mắt ngưng lại.
Marvalho điềm nhiên như không có việc gì, nhưng ánh mắt Karen vẫn không
rời khỏi mặt hắn, chuyện này khiến hắn bắt đầu có vẻ hơi mất tự nhiên.
Không còn cách nào khác, cho dù tâm tính của Thần tử vượt xa người bình
thường, nhưng ai bảo người đang ngồi đối diện Marvalho bây giờ là nhân vật số
hai của Đòn Roi Kỷ Luật.
Marvalho nhún vai, nói: "Sau khi làm việc ngoài trừ đọc mấy câu chuyện bên lề
về ngươi thì cũng sẽ xem báo chí trong thế tục, danh vọng của hắn bây giờ rất
cao, bởi vì khẩu hiệu tranh cử của hắn là dân chủ và tự do, rất được cử tri yêu
thích."
Sau khi giải thích xong thì Marvalho mới nhận ra mình không nên giải thích,
bất cứ hành động gì khác thường ở trước mặt vị này, cũng sẽ bị phóng đại vô
hạn trong tầm mắt của hắn, nhất là khi đối phương đã đang nhìn chằm chằm vào
ngươi.