Tất cả xung quanh sớm chỉ còn lại màu xám trắng.
Không chỉ màu sắc bị tách khỏi, còn có cảm xúc, cảm xúc của ngươi đối với thế
giới này cảm xúc và cảm xúc của thế giới này đối với ngươi.
Karen đi xuyên qua trong biển người, trông thấy hai đứa nhỏ bán báo đang giơ
báo reo hò, có lẽ tiếng nói của bọn chúng rất to, nhưng Karen lại không nghe
thấy gì cả.
Hai đứa nhỏ bán báo cũng không nhìn thấy Karen ở cách mình rất gần, ngược
lại chạy về phía những người đi đường ở cách xa hơn mà bán báo và loại thuốc
lá mới được dắt ở bên hông của bọn chúng.
Hai chiếc xe con va chạm nơi ngã tư, hai tài xế tính tình nóng nảy đã bước
xuống xe mà đánh nhau, những chiếc xe khác bị cản đường xung quanh bắt đầu
thiếu kiên nhẫn mà bóp còi xe.
Karen lặng yên bước qua nơi ngã tư đường, nhưng lại không có cách nào cảm
giác được bất cứ âm thanh ồn ào nào, dù chỉ một chút.
Anh đang đi ngang qua mà chẳng có chút mục đích nào, có lẽ đây cũng là một
loại mục đích.
Karen không biết mình đang làm gì, bởi vì không cần phải biết, làm chuyện nên
làm ở nơi nên đến.
Anh giống như là một bánh răng hình người lạnh lẽo, không có bản ngã, nhưng
lại kiên định vận hành.
Không thể nghi ngờ rằng sự tồn tại của Karen vào lúc này là vô cùng nguy
hiểm, dù là bỏ qua thân phận cùng với chức vị, chỉ với thực lực cá nhân, một
khi mất khống chế ở khu vực nội thành đông dân cư đều sẽ tạo ra nguy cơ cực
kỳ khủng bố.
Trong lịch sử của các Thần Giáo từ xưa đến nay cũng không thiếu tiền lệ về
những thần quan lạc lối, trong vài trường hợp cực đoan sẽ còn tạo ra thiên tai cỡ
nhỏ.
Đoàn xe tuyển cử đi ngang qua trước mặt Karen, Karen nhìn về phía vị Rotini
đang ngồi trong chiếc xe mui trần kia.
Nụ cười trên mặt Rotini vô cùng xán lạn, hắn quơ tay không biết mệt mỏi, ở
giữa trán hắn có một điểm sáng như ẩn như hiện, giống như là hạt giống sắp nảy
mầm mở tung não hắn ra.
Chỉ là nó cũng không thật sự mọc ra, hạt giống không nảy mầm cuối cùng cũng
không sánh bằng quả xanh.
Sau khi đoàn xe đi qua, Karen tiếp tục bước tới, anh đi tới trước một toà nhà
tám tầng, đây là một khách sạn.
Ngăn cách bởi một con đường, Karen đang nhìn về phía cửa khách sạn.
Anh ngừng lại, đứng đấy bất động, nhắm mắt lại, cúi đầu.
Trong không gian linh hồn, vũng nước ban đầu kia đã biến thành một vùng đầm
lầy bùn, Karen bị bùn nhão bao trùm, đứng ở khu vực trung ương.
Ở phía sau Karen là một thanh lưỡi hái cũng đang bị bùn nhão bao phủ, mặc dù
nó đang không ngừng run rẩy thỉnh thoảng rung động khiến bùn nhão rơi
xuống, nhưng lập tức sẽ lại có những lớp bùn nhão khác bao phủ lại.
Phía ngoài đầm lầy, không, nói cho đúng thì là toàn bộ màn trời bên trên không
gian linh hồn, pho tượng khổng lồ của cơn nghiện đói đã bao phủ, nó từ từ cúi
đầu, nhìn chăm chú xuống phía dưới.
Kẻ vốn là khách trọ giữa căn phòng đầm lầy kia, cạy mở khóa mà đi ra rồi; còn
chủ nhà ban đầu thì bị khóa vào trong phòng.
Quyền khống chế thay đổi, đây không phải thay thế, nó giống như một sự bao
trùm.
"Rầm rầm • … "
Bùn nhão bám trên mặt Karen bắt đầu rơi xuống, để lộ ra gương mặt, tựa như là
người đang chìm dưới nước bỗng có cơ hội để thở dốc một hơi.
Karen ngẩng đầu, nhìn về phía không trung.
Pho tượng nghiện đói đứng ở nơi đó, không chút biểu cảm mà nhìn Karen.
Trong sự im ắng này nhưng lại có một cuộc giao dịch.
Karen cười, nhưng nụ cười, dần dần trở nên bất đắc dĩ.
Cơn nghiện đói không có bản thể, đây là chuyện mà Karen đã biết từ sớm,
nhưng không có bản thể cũng không có nghĩa là không có trí tuệ, có trí tuệ
ngược lại sẽ bởi vì không có bản thể mà trở nên càng hoàn mỹ;
Đồng thời, không có bản thể có đôi khi cũng có nghĩa không có sơ hở và lỗ
thủng, nó trở nên càng thêm đáng sợ.
Trách không được ngay cả Thần Trật Tự đều không có cách nào đối phó cơn
nghiện đói, loại “Đối thủ” này, từ khi vừa mới bắt đầu sẽ không cho ngươi
phương thức thật sự để đánh bại nó, càng sẽ không cho ngươi bất cứ một cơ hội
mong manh nào.
"Đây là đồ ăn mà ngươi lựa chọn sao…"
Karen mở miệng hỏi.
Pho tượng nghiện đói không có trả lời.
Karen nhẹ gật đầu: "Được rồi, ta đồng ý."
Giao dịch:
Ta cho ngươi sự tự do ý thức trên mức độ nhất định, ta cho ngươi hi vọng để lật
bàn, ta thậm chí … chọn lựa ra một đối tượng làm con mồi mà ngươi có thể tiếp
nhận nhất.
Đồng thời, tạm thời ngươi đem kinh nghiệm, năng lực của mình hoàn toàn đưa
cho ta, cung cấp để ta sử dụng.
Cơn nghiện đói có được sức mạnh gần như vô địch trên phương diện linh hồn,
nó đại diện cho quy tắc Trật Tự; thế nhưng hiện thực là một thế giới tồn tại lực
ma sát, cho tới bây giờ thì nó đều không phải trạng thái hình dạng lý tưởng.
Cho nên, cơn nghiện đói không chỉ muốn khống chế Karen, nó còn muốn sử
dụng toàn bộ sức mạnh của Karen.
Không phải chỉ điều khiển và khống chế đơn giản như vậy, mà là muốn thích
ứng hoàn toàn.
Nó đưa ra cái giá cho Karen, Karen đồng ý, bởi vì Karen cũng đã có được thứ
mình muốn.
Sự tương tác này rất tương tự với quan hệ giữa Thần và tín đồ, chỉ là trong chốc
lát rất khó phân biệt rõ ràng, rốt cuộc ai mới là Thần, ai lại là tín đồ.
Lúc đầu khi cơn nghiện đói phát tác, Karen thông qua phương pháp sử dụng
Ngọn lửa Ánh Sáng hoặc là Ngọn lửa Trật Tự là có thể áp chế nó, giống như
loài người nguyên thuỷ giơ một bó đuốc để xua đuổi thú dữ;
Bây giờ Karen mạnh lên, thú dữ cũng đã mạnh lên;
Thú dữ vượt qua hàng rào, đi đến trước giường của ngươi, đưa ngón tay lên làm
động tác "Xuỵt" trước miệng, mỉm cười nói:
"Ta đến để giao dịch với ngươi."
Nếu là sự chênh lệch giữa hai bên vẫn tiếp tục kéo dài, như vậy rất có thể, con
người ban đầu sẽ biến thành thú dữ bị bó đuốc xua đuổi.
Tựa hồ là cảm ứng được suy nghĩ trong lòng Karen, một ngọn lửa trật tự ngưng
tụ lại trước người Karen, bắt đầu chập chờn lên xuống.
Karen biết, đây là nó đang đáp lại, càng đáng sợ chính là, Karen không cảm
nhận được sự thú vị đến từ nghiện đói này
Nguyên Lý thần giáo từng nghiên cứu hình thức hành vi của “Thần”, trong luận
văn báo cáo có miêu tả đối với hình thức vận hành máy móc hoá của Thần.
Nhưng vấn đề là trong rất nhiều thần thoại tự thuật của các Thần Giáo, chuyện
kể về Thần thường vô cùng đặc sắc, có cảm xúc, có mâu thuẫn, có đối kháng, có
cừu hận, có chém giết…
Giữa cả hai có sự mâu thuẫn đối lập