Ankara giơ cánh tay lên, một thanh đao màu đen xuất hiện ở trong tay cô ta, cây
đao này trông có vẻ vô cùng cũ nát, không chỉ có nhiều lỗ hổng mà còn loang lổ
vết rỉ, điều này nói rõ rằng bản thể của nó cũng không được thu nạp ở trong
Không Gian Phong Ấn, mà là thất lạc ở thế gian này nào đó một chỗ ngóc
ngách.
Nếu không thì với thói quen của Không Gian Phong Ấn, có những món Thần
khí cho dù không có cách nào sửa chữa thì ít nhất cũng sẽ được bảo dưỡng cực
kỳ tốt, nhất là những Thần khí của nhà mình, chắc chắn sẽ được chăm sóc trọng
điểm.
Chỉ có điều vừa cầm thanh đao vào trong tay thì dưới chân Ankara đã xuất hiện
một trận pháp đang vận hành, cường đại hấp xả lực đem nó gắt gao bám vào
mặt đất.
Trận pháp này đã được bố trí từ trước, lúc Ankara nấu nướng cho “cha” mình.
"Ầm…ầm…"
Sau khi xiềng xích lắc lư một hồi, hai tay Karen hướng xuống dưới, bắt lấy hai
sợi xích ở bên cạnh mình, bắt đầu rút xích ra, xiềng xích cắm vào trong ngực đã
đổi màu, vị trí vốn nên xuất hiện vết thương đáng sợ cũng chưa xuất hiện.
Cơn nghiện đói là một con thú dữ, nó nóng nảy, nó ngang tàn, nó có lòng tham
dường như mãi mãi không thể thoả mãn, nhưng cho dù có nhiều thuộc tính xấu
như vậy thì vẫn không thể nào che phủ được trí tuệ của nó.
Nó đã sớm tính đến phản ứng của Ankara.
"Ha ha…" Ankara lại cười, cổ tay của cô lắc lư, lưỡi dao trong tay dập dờn tạo
ra một đợt gợn sóng.
Karen giơ tay lên, khối rubic xuất hiện, nhanh chóng xoay tròn, tiến hành bố trí
lại trận pháp trong khách sạn sớm đã bị mình xâm nhập và khống chế, tăng
cường sự ngăn cách giữa bên trong và bên ngoài.
"Thì ra ngươi không muốn để cho người khác biết về sự tồn tại của ngươi, vì
điều gì đây?"
"Ầm!"
Trận pháp dưới chân vỡ tan, Ankara khôi phục tự do.
"Trong mắt các tín đồ, ngươi chính là cha, là Thần Trật Tự, người ngoài…
không, xem như Thần linh thì cũng rất khó phân biệt được, sao vậy, ngươi là
đang sợ việc mình đang tổn hại bị Trật Tự Thần Giáo biết?"
Karen không có trả lời, mà là đáp người xuống, trong tay xuất hiện một thanh
lưỡi hái màu đen.
Từ lúc vừa mới bắt đầu đến bây giờ, nó đều không muốn nói chuyện, không
muốn giải thích.
"Trật Tự Thần Giáo, đã phát triển đến nước này rồi sao, ngay cả ngươi cũng
phải tránh né?"
Karen xông về Ankara, Ankara phản kích, lưỡi hái và lưỡi dao va chạm vào
nhau.
Một bên là cơn nghiện đói Trật Tự, một bên là con gái của Thần Trật Tự, trên
mức độ nhất định thì cả hai đại biểu cho sức mạnh bản nguyên nhất của Trật Tự.
Chỉ có điều là bây giờ cuộc so đấu giữa hai bên không còn mênh mông to lớn
như trước, bởi vì sức mạnh cơ sở của cả hai đều được xây dựng trên người vật
chủ bản thân.
Cơn nghiện đói sử dụng sức mạnh của Karen, mà Ankara lực lượng thì lại đến
từ tại đối Saraina hiến tế.
Điều khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn đó chính là khi xác định cơn nghiện
đói không muốn thân phận của mình bại lộ ra ngoài, Ankara cũng cực kỳ ăn ý
mà áp chế sức mạnh không để tràn ra.
"Nếu ngươi đã ở đây vậy thì cha đang ở đâu?"
Trả lời cô ta là một lưỡi hái chém đến.
"Có phải cha đã ngã xuống?"
Vẫn không có câu trả lời.
"Nói cho ta chân tướng của kỷ nguyên Chư Thần không hiện thế này!"
"Ầm!"
Trong thời gian ngắn, hai bên giao đấu nhau không biết bao nhiêu lượt, loại
phương thức chiến đấu này trông có vẻ vô cùng giản dị.
Nhưng chỉ có người ngoài mới có thể cảm giác được sự nặng nề vào lúc này,
bởi vì cả hai bên đều không chế sức mạnh tràn ra ngoài, cho nên sức mạnh Trật
Tự phát tán ra đều chỉ quanh quẩn trong nơi này.
Ngay từ đầu thì tất cả mọi thứ ở trong phòng họp đều bị biến thành bột phấn,
bao gồm cả Sainz đang bị đóng dính trên vách, đầu tiên là cơ thể của hắn nổ
tung, hóa thành từng con côn trùng nhỏ muốn dựa vào một con trong số đó mà
tiếp tục sống lay lắt.
Nhưng mà điều cực kỳ đáng tiếc là loại phương thức để những con côn trùng
nhỏ phân tán ra chạy trốn trong khu vực này trông cũng không thể nào may mắn
thoát khỏi, từng con một lần lượt vỡ nát.
Sainz với thể chất mạnh mẽ khó tin này là bộc trùng do Nguyệt Nữ Thần Giáo tỉ
mỉ chăn nuôi, cứ như vậy mà đã hoàn toàn chết đi dưới dư âm trong màn giao
đấu không chút đặc sắc nào của hai vị này.
Xu thế này vẫn còn chưa dừng lại, toà nhà bắt đầu đổ sụp, những căn phòng bắt
đầu bị san bằng, đám thần quan của Nguyệt Nữ Thần Giáo còn sót lại trong
khách sạn cũng không trốn được, chỉ có thể bị sức mạnh Trật Tự đậm đặc mà
giết chết từng kẻ một.
Không gian giao chiến giữa cả hai cũng càng lúc càng lớn, bên trong khách sạn
gần như đã bị phá huỷ hoàn toàn, lúc này chỉ còn lại một phần nóc bên trên và
những vách tường mỏng dính.
"Ta đánh không lại ngươi, do sự chênh lệch giữa vật chủ."
Cơ thể của Ankara đã trở nên trong suốt hơn so với lúc vừa bước ra từ trong
vầng sáng, mà bên phía cơn nghiện đói vẫn còn rất bình tĩnh như lúc đầu.
Nguồn năng lượng linh tính tích luỹ vô cùng kinh khủng của Karen quyết định
thắng bại của cuộc chiến này.
Ankara đặt lưỡi đao nằm ngang trước người: "Trả lời câu hỏi của ta, ta có thể từ
bỏ việc phản kháng, mục đích của ngươi là ta, cũng không muốn để ta tiêu hao
hết, như vậy thì ngươi cũng không ăn đã ghiền."
Cơn nghiện đói dừng việc tấn công.
"Trong năm tháng dài vô tận, ta vẫn luôn đang chờ đợi bản thể của ta kêu gọi,
đến lúc đó, ta sẽ trở về bù đắp cơ thể của Ankara.
Đúng vậy, Ankara bị trừng phạt mà chết, cơ thể vỡ tan, linh hồn phân tán,
nhưng Trật Tự Thần Giáo vẫn còn, không có lý do gì để bản thể của ta sẽ không
trở về, cho dù quay về một cách không đầy đủ, cho dù là dùng một phương thức
khác thì hẳn cũng đã sớm quay về!
Thế nhưng ta vẫn không cảm nhận được bất cứ sự kêu gọi nào.
Vì cái gì mà trong kỷ nguyên này Chư Thần lại không hiện thế?"
Cơn nghiện đói giơ một ngón tay lên, ý là chỉ có thể trả lời một câu hỏi. "Vậy ta
không hỏi chuyện này, ta muốn đổi một sang câu hỏi khác."
Ankara đưa ra quyết định.
Cơn nghiện đói không nhúc nhích.
"Vì cái gì ngươi có thể tách biệt? Không, không hỏi chuyện này."
Ankara mím môi, cuối cùng cười hỏi: "Người cha kính yêu của ta đã chết hay
chưa?"
Cơn nghiện đói ngẩng đầu, nhìn về hướng bầu trời một chút, đầu tiên là lắc đầu,
sau đó…. từ từ gật đầu.
"Vẫn chưa, nhưng cũng sắp rồi?"