"Mary… Mary …"
Trong miệng nhắc đến một cái tên, Karen lấy công cụ ra, đứng người lên,
nghiêng đầu, chuẩn bị hoá trang cho vị nữ khách này.
Công cụ dùng không đúng chỗ, nói cho đúng là không biết nên dùng công cụ
nào.
"Lưỡi hái…lưỡi hái…"
Một thanh lưỡi hái nhỏ màu đen xuất hiện ở trong tay Karen.
Thế nhưng rất nhanh, Karen lại ngồi xuống.
Có công cụ, nhưng anh không biết nên ra tay thế nào.
Karen ngồi thẳng lưng lên, cúi đầu xuống, nhìn xem một chút, giống như là
đang tìm một thứ gì đó, sau đó mở bàn tay ra, một khối rubic xuất hiện bắt đầu
xoay tròn.
Karen cúi người một lần nữa, lần này động tác trở nên vô cùng nhanh nhẹn.
Mỗi một bước, đều rất tinh tế và đầy kỹ xảo, dùng sự thành thạo như khi đang
bố trí trận pháp để phục hồi diện mạo của vị khách nữ này như cũ.
"Ellen … Ellen…"
Những chỗ cần bổ sung, Karen dùng sức mạnh của Thuỷ tổ Ellen, đặt một khối
băng vào chỗ xương thiếu hụt để thay thế.
Khối băng sẽ hòa tan, nhưng cũng sau vài ngày nữa, khi đó thì cô gái này cũng
đã được an tán.
Chỉ cần để cô gái mang theo diện mạo tốt nhất để tạm biệt người thân và bạn bè
là được rồi.
Sau khi chỉnh sửa xong, Karen hướng bàn tay xuống dưới, từng dòng nước xuất
hiện, nhẹ nhàng bảo phủ xung quanh để giúp tẩy rửa cơ thể của cô gái.
Mái tóc của cô gái vốn đã xoắn lại do quá nhiệt, Karen khống chế quả cầu lửa
xoay xung quanh đầu, để kiểu tóc hơi xoã ra.
Chắc là không cần phải trang điểm lại, bởi vì nhìn cô gái bây giờ giống như là
đang ngủ thiếp đi.
Karen cảm thấy, đối với cô gái trẻ tuổi mà nói, trang điểm ngược lại là một sự
vướng víu không cần thiết.
Thế nhưng lỡ như cô ta muốn thì sao?
Tất cả đều do khách hàng làm chủ, muốn làm để cho khách hàng hài lòng.
Karen hỏi cô gái:
"Tự người tỉnh dậy mà nhìn xem… có cần trang điểm hay không?"
"Trật Tự - Thức tỉnh,"
Cô gái mở mắt ra, ngồi dậy.
Trong phòng làm việc có một tấm gương lớn, cô gái nhìn về phía mình trong
gương, đáp lời:
"Muốn."
"Được rồi."
Cô gái quay đầu, có chút mờ mịt nhìn về phía Karen cũng với một ánh mắt đầy
mờ mịt.
Trí nhớ của cô gái bắt đầu khôi phục, bắt đầu tìm hiểu về bộ dáng của mình
trước khi chết, biểu cảm trên gương mặt dần dần trở nên hoảng sợ.
"Ngủ đi…đều đi qua."
Cô gái nhắm nghiền hai mắt, nằm xuống.
Karen nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô, để biểu cảm trên mặt của cô trở
nên nhu hoà như khi nãy.
Ngay sau đó, Karen bắt đầu trang điểm.
Sau khi làm xong, Karen lại ngồi xuống.
Lúc này, bà chủ của Nhà tang lễ vội vã chạy trở về, vừa chạy vừa mắng:
"Đáng chết, đáng chết, lúc này lại đình công, đáng chết, bây giờ ta phải đi đâu
để mời người đây chứ."
Bà chủ xông vào phòng làm việc, trông thấy vị khách nữ đang nằm trên tấm
giường thép, sau đó ngẩn cả người.
"A, trời ạ, cô ta đã làm xong rồi, hơn nữa còn làm tốt như thế này sao?"
Bà chủ đi đến phía trước, quan sát tỉ mỉ vị khách này, cảm khái lần nữa mà nói:
"Đây quả thật là một tác phẩm nghệ thuật."
Bà chủ thay quần áo cho thi thể, lúc định đưa thi thể vào trong quan tài thì lại
quên mất mình không ôm nổi, chỉ có thể đi lên trên gọi mấy tên nhân viên, chờ
đến khi tên mập và tên cao gầy trở lại Nhà tang lễ thì phát hiện trong sảnh viếng
đang đặt một cái quan tài, vị khách nữ đã nằm ở trong.
Tên mập: "Một mình bà chủ sao làm được thế?"
Người cao gầy: "Nói không chừng là tên tình nhân lái xe tải kia của bà chủ hôm
nay đúng lúc đến đóng tiền nước."
"Ngươi nói là bọn họ làm ở trong căn phòng dưới hầm à?"
"Ai biết được, dù sao bà chủ cũng chẳng để ý việc này."
"Không, là ta thấy rất khâm phục cái vị lái xe tải kia."
...
Buổi chiều, lễ viếng tang bắt đầu, cha mẹ và bạn bè của cô gái đến đây viếng
tang.
Karen ngồi trên hàng ghế thứ hai từ dưới đếm lên, tên mập phụ trách rót nước
đưa một ly nước đến, còn nhìn Karen thêm vài lần, chỉ cảm thấy vị khách đến
viếng thăm này có chút quen mắt. Tên cao gầy mặc quần áo mục sư, đóng vai
mục sư mà đứng bên cạnh quan tài tiến hành cầu nguyện.
Mẹ của cô ngài rúc vào trong ngực của chồng mình, nói: "Con gái của chúng ta
còn chưa chết, anh nhìn xem, nó chỉ ngủ thiếp đi thôi, dậy đi con, mẹ ở đây, dậy
đi con."
Người cha vừa vỗ vai vợ mình an ủi, vừa nói với bà chủ: "Cảm ơn các vị, các vị
đã vất vả rồi, rất cảm ơn các vị."
Bà chủ: "Xin ngài không nên khách khí, đây đều là chuyện chúng ta phải làm."
Alfred vừa cầu nguyện vừa cất bước, hắn dừng chân trước cổng một toà chung
cư, quay đầu, nhìn thấy bảng hiệu của Nhà tang lễ.
Hắn đi vào, nhìn thấy bóng người quen thuộc kia ngồi trong sảnh viếng, hắn
ngồi xuống ở hàng ghế cuối cùng, không nói gì.
Một con mèo đen cưỡi một con chó vàng tiến vào sảnh viếng, bọn chúng chạy
lên phía trước mặt Karen, phát hiện Karen đang ngồi ở chỗ đó nhắm mắt lại, sau
đó mèo đen dùng chân vỗ vỗ đầu chó vàng, chó vàng hiểu ý, cẩn thận từng chút
một mà bước về hàng ghế cuối, tựa vào bên người Alfred.
Richard và Philomena đi vào, sau khi trông thấy Karen thì Richard vô thức nhấc
tay muốn gọi, lại bị Philomena bịt miệng lại, lôi đến hàng ghế cuối ngồi xuống.
Quạ đen truyền tin đã bay ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, không ngừng có người tiến vào, Muri, Wilker, Leon, Darien,
phu nhân Gandiro, Lão Saman, Ventura…
Bọn họ có người mặc thần bào, có người mặc y phục hàng ngày, đằng sau có
một loạt ghế trống nhưng lại không ai dám ngồi ngang hoặc ngồi ở phía trước,
chỉ có thể đứng đằng sau.
Ánh mắt mọi người, đều thỉnh thoảng nhìn về bóng lưng Karen, mà Karen, đã
ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích rất lâu.
Mẹ của cô gái quay đầu, trông thấy nơi này có nhiều người đang đứng đang
ngồi như vậy, không khỏi nói với chồng mình:
"Bạn của con gái cũng thật nhiều, nó có những người bạn rất thật lòng, chỉ là có
vài người trông có vẻ đã già rồi."
Người chồng thì trái lại là còn chút lý trí, khí chất của những người này sợ rằng
không phải bạn của con gái, sợ dính phải phiền toái gì nên hắn lập tức ra hiệu
cho bà chủ rằng lễ viếng tang có thể kết thúc.
Mẹ của cô gái vẫn còn tiếp tục nói thầm: "Người trẻ tuổi ngồi ở hàng ghế kia có
phải bạn trai của con gái chúng ta không, cậu ta ngồi một mình ở đó, trông rất
đau lòng."
Bà chủ dặn dò tên cao gầy đang đóng vai mục sư, tên cao gầy lập tức bắt đầu
phần cuối:
"Cầu đáng vĩ đại ban sự yên nghỉ vĩnh hằng, không còn khó khăn trên thế gian,
đón nhận yên vui thật sự, Amen."
Lễ viếng kết thúc, tên mập bước lên trước, chuẩn bị đậy nắp quan tài lại, sau đó
là chuẩn bị đưa đến chỗ đã đặt sẵn trong nghĩa trang để an táng.
Chỉ có điều trong lúc đậy nắp quan tài phát sinh một chút chuyện ngoài ý muốn,
giống như là nắp quan tài bị kẹt, có đẩy thế nào cũng không khít.
Tên cao gầy và bà chủ chỉ có thể đến giúp sức, cuối cùng, một tiếng "Cạch!"
vang lên, quan tài rốt cục khép kín
Mà vào lúc này Karen cũng mở mắt ra, hơi ngẩng đầu lên, mở miệng nói: "Ta
đói."
Tất cả mọi người ở phía đằng sau vào lúc này sắc mặt đều hơi nghiêm lên một
chút
Sau đó Richard khờ dại mà lên tiếng đáp lời:
"Đúng rồi, ta cũng thấy đói bụng, Karen, anh nói chúng ta nên ăn cái gì đây?"
Không khí vào lúc này như ngừng lại.
Karen quay người, nhìn về phía đám người phía sau.
Câu nói kế tiếp làm cho tất cả mọi người trong nháy mắt đều như trút được gánh
nặng.
Anh nói:
"Nếu nhiều người như vậy thì bảo Healy chuẩn bị nồi lẩu đi."