Sáng sớm, tia nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên mặt, tựa như là một
bàn tay dịu dàng khẽ vuốt ve khiến người ta tỉnh giấc.
Karen mở mắt ra, trông thấy Connor đang lấy tay sờ mặt mình.
"Đói bụng?"
Nghe Karen nói ra câu này, Connor vô thức lui về sau hai bước, hiển nhiên bây
giờ cô bé có chút ám ảnh với từ này.
Karen thấy thế, áy náy nói: "Thật có lỗi."
"Không, không sao, ta cũng không có sợ."
Hai tay Connor chống nạnh, ưỡn ngực.
Cô bé muốn biểu hiện sự dũng cảm, với tính cách của cô sao có thể cho phép có
thứ khiến mình sợ hãi?
Thế nhưng thái độ giả vờ dũng cảm này không thể kiên trì được quá lâu, có lẽ là
đối mặt với một người trưởng bối thân thiết, Connor để tay xuống cong miệng
lên, thôi được rồi, cô bé sợ.
Karen vuốt vuốt đầu cô bé, mỗi ngày Connor đều phải dậy sớm làm bài tập,
Karen là bởi vì thức đêm làm việc ngủ tương đối trễ, thức dậy cũng khá muộn,
nhưng Connor lại kiên trì cùng dùng bữa sáng với mình.
Cho nên, mỗi lần sau khi Karen tỉnh giấc đều sẽ hỏi Connor có đói bụng không,
lo rằng mình dậy trễ có lẽ sẽ để cô bé đói bụng, dù gì thì Connor còn đang ở
trong giai đoạn phát triển cơ thể.
Mặc dù, so với bản thân thì Connor lo lắng Karen sẽ đói hơn, cô bé rõ ràng rằng
cơn nghiện đói của Karen không phải bắt nguồn từ việc thiếu đồ ăn như truyền
thống, nhưng cô bé lại gửi gắm vào trong này một thứ tình cảm mộc mạc đó là
nếu như ba bữa cơm Karen đều ăn đầy đủ thì có lẽ cơn nghiện đói sẽ không bị
kích thích dễ như vậy.
Ấn lên cái chuông trên đầu giường, Karen đi rửa mặt, sau khi bước ra ngoài
phòng nghỉ thì Healy đã mang bữa sáng đến.
Nhìn đồng hồ thì đã là buổi sáng, Karen cũng chỉ ăn một quả trứng gà, uống ít
sữa đậu nành, bữa sáng còn lại đều đẩy lên trước mặt của Connor.
"Ngươi chỉ ăn có một chút như vậy thôi sao?" Connor hỏi.
"Chờ chút nữa sẽ đến nhà Guman, nên phải giữ bụng, để không lãng phí công
sức của Healy thì ngươi ăn nó đi."
"A, được rồi."
Thuốc mà Connor ăn mỗi ngày đủ để đáp ứng nhu cầu cần thiết cho sự phát
triển của cô bé, mà đồ ăn của con người thì chỉ đơn giản như đồ ăn vặt, với cơ
thể của cô bé thì lượng cơm ăn bình thường có thể bằng với mười mấy
Philomena.
Mặc dù đem khẩu phần ăn của Philomena để so sánh với Long tộc thì có chút
bắt nạt người, nhưng có thể bị đem ra so sánh, cũng đã chứng minh sự ưu tú của
Philomena.
Connor thì bẻ thuốc ra, liếm một cái, rồi lại ngâm một chút vào trong sữa đậu
nành;
Sau đó vừa ăn vừa lẩm bẩm miệng hỏi: "Có tính là đi công vụ không?"
Đi công vụ cùng với Karen thì có thể giảm bớt một phần bài tập của ngày hôm
nay.
"Tính."
"Được rồi."
Connor rất vui vẻ.
Pall rất để bụng đến việc giáo dục của Cốt Long, mỗi lần Pall vừa rời đi thì tất
nhiên sẽ đề ra phương án bài tập và kế hoạch học tập cho Connor trước.
Karen vốn cũng đồng ý với lời đề nghị của Alfred, để Bá tước Recar tổ chức đội
ngũ đến chỗ Không Gian Khai Thác kia để tìm Thần khí Đao Than Vãn cho
mình, sau khi Pall biết tin này thì ban đêm ở trên giường nỉ non nói mấy lời
hoang đường bên tai của mình:
"Tìm kiếm Thần khí là nhiệm vụ tối cao trong giấc mơ của mỗi một nhà thám
hiểm, meo."
Pall biết Karen không ngủ, Karen cũng biết lời này không phải nói mớ.
Nhưng cô quá biết rằng loại phương thức cầu xin quanh co nũng nịu này, ai
cũng không chịu được.
Còn phải do chính miệng Karen nói ra: Vậy à, cô cũng đi đi.
Pall còn nhăn nhó, nói việc học tập của Connor không thể thiếu mình, công tác
phủ xanh trong trang viên Ellen cũng không thể thiếu mình, tóm lại, trong nhà
quá nhiều chuyện rườm rà để Pall không đi được.
Cô từ chối, sau đó ban đêm tiếp tục mở miệng nói lời hoang đường.
Có tâm tư của một số người, cho ngươi có nhìn thấu thì cũng sẽ không cảm thấy
phản cảm, Karen chỉ có thể ra lệnh cho Pall, Pall cực kỳ "Khó xử" đồng ý, lúc
đi còn mang theo con chó trong nhà đi cùng.
Từ lúc đoàn tìm kho báu của Bá tước Recar rời đi thì đã mười ngày, công việc
vẫn còn đang tiến hành theo thứ tự.
Người phụ trách làm dẫn đường và cung cấp những dịch vụ khác là cha của
Andrew, Karen không có phế bỏ Andrew mà treo hắn lên ở trước cửa khách sạn
để trừng phạt đã để vị thành viên lão làng của Đòn Roi Kỷ Luật trong Không
Gian Khai Thác với cơ thể vốn không còn lành lặn bày tỏ lòng cảm kích.
Bây giờ thì cái tên nhóc ngang ngược lúc trước đã trở thành đội trưởng của một
nhánh đại đội hành động dưới trướng Bộ kỷ luật, tốc độ thăng chức rất nhanh,
cũng không phải Karen chăm sóc đặc biệt gì mà là công lao mà Andrew giành
được trong mấy lần tham gia đội cảm tử.
Karen vừa uống sữa đậu nành vừa liếc nhìn văn kiện trên bàn, Piro gửi thư hồi
âm, đảm bảo sẽ giúp Karen xin được tư cách đến thăm quan Kỵ Sĩ Đoàn thứ
nhất.
Lời cam đoan là đáng để tín nhiệm, bởi vì cho dù Karen tự mình xin phép thì
phía trên cũng không có lý do để từ chối.
Wilker đã liên lạc với Không Gian Phong Ấn xong, xác định ngày đến viếng
thăm. Chuyện này tiến triển cũng rất thuận lợi, bây giờ Karen là Bộ trưởng Bộ
kỷ luật của Đòn Roi Kỷ Luật, Wilker là thư ký thứ nhất của mình, hắn thăng
tiến lên để cho những vị cao tầng khi trước nhận ra phong trào phê phán đối với
Đại tế tự tiền nhiệm Rasma đã kết thúc.
Sự thật cũng đúng là như thế, từ khi Đại tế tự từng bước chỉnh hợp trên dưới
nắm giữ thực quyền của Giáo Đình, một vài phương pháp đấu tranh quyền lực
khi trước đã không còn cần sử dụng, bao gồm cả hành vi xem "Rasma" thành
"Phái thủ cựu" mà phê phán.
Karen đã sớm phát giác giữa Rasma và vị Đại tế tự này không phải là quan hệ
thù địch, thậm chí có thể giữa hai bên còn có sự ăn ý mà người ngoài không biết
Tóm lại, thân phận học trò Đại tế tự tiền nhiệm của Wilker bây giờ càng ngày
càng nổi tiếng.
Cuối cùng thì là chuyện của Rotini, Alfred đã hoàn thành xong bố trí điều động
nhân sự liên quan cho kế hoạch này, chỉ cần Karen ra lệnh một tiếng thì có thể
tiến hành kéo lưới.