Chiếc xe con quen thuộc dừng ở trước nhà, sau khi Karen xuống xe ngựa nhìn
thoáng qua vườn hoa thì lại phát hiện dượng út Duck của mình đang ngồi xổm ở
đó mà hút thuốc.
Chỉ có một điều khác biệt là lúc trước với vẻ mặt phiền muộn, bất đắc dĩ, hiện
tại thì Duck nhếch miệng lên, ngay cả vòng khói cũng phun lên trời.
Sau khi nghe được tiếng động phía sau, Duck quay đầu lại, sau đó lập tức đứng
dậy, thẳng lưng lên:
"Ngài Quân đoàn trưởng!"
Ngay sau đó hắn ý thức được mình nói sai, lập tức sửa lời nói: "Ngài Bộ
trưởng!"
Thẩm phán quan Duck… không, hiện tại là Phán quyết quan Duck, lúc trước
hắn lăn lộn không tốt lắm thì không phải cũng không có nguyên nhân, những
người khác xem việc có thể xưng hô “Quân đoàn trưởng Karen” như một sự
vinh dự, hắn vậy mà lại đi đổi xưng hô.
Karen vốn còn muốn đi qua cùng ngồi hút thuốc một chút, nhưng nhìn qua thấy
bộ dáng bồn chồn này của Duck thì ngẫm lại vẫn là bỏ đi.
Andrew dẫn theo nhân viên bảo an bố trí cảnh giới xung quanh nơi này. Ông
Deron mặc một bộ thần bào Chủ giáo màu đỏ, dẫn cả nhà đứng ở cửa sân
nghênh đón Karen, đằng sau còn có một đám thần quan đang đứng. Kế hoạch
ban đầu của Karen là yên lặng đến đây ăn một bữa cơm, họp mặt người thân
một chút.
Nhưng bà ngoại từ chối, nói rằng bà ấy còn mời học trò và những Chủ giáo
đồng nghiệp của Deron đến làm khách.
Yêu cầu này thì Deron vốn cũng ngại nói ra, nhưng bà ngoại không quan tâm,
chồng của mình thì bà ấy có thể trêu chọc trào phúng, nhưng ở bên ngoài thì
thật ra bà ấy rất để ý đến mặt mũi của chồng mình.
Nhất là bà ấy rất rõ ràng cái lòng thích khoe khoang kia của chồng mình rốt
cuộc mãnh liệt đến dường nào.
Cả gương mặt Deron đều hồng hào rạng rỡ, giống như là lúc bước ra cửa thì lau
lên mặt một lớp dầu ô liu, lúc Karen đi tới thì Deron dùng âm thanh vô cùng
vang dội mà hành lễ:
"Bái kiến ngài Bộ trưởng!"
Những người nhà và các thần quan được mời đến cùng hành lễ.
Trí nhớ của Karen cực kỳ tốt, không nói đến đồng nghiệp của Deron cũng chính
là các vị Chủ giáo, anh cũng nhớ kỹ tên và chức vị của những học sinh lâu năm
của Deron bây giờ cũng là Bộ trưởng hay Phó bộ trưởng ở ban quản lý đại khu;
Nhưng Karen vẫn là chủ động yêu cầu Deron giới thiệu từng người cho mình.
Sau một hồi trò chuyện mang tính chất lễ phép, đám người bước vào trong nhà,
Karen ngồi trên ghế sa lon phòng khách, Deron và mấy vị Chủ giáo ngồi cùng,
những người khác chỉ có thể đứng xung quanh.
Vì để kéo dài thời gian,
Karen chỉ có thể hỏi thăm tình huống công tác và khó khăn mà các bộ ngành
gặp phải.
Karen là nhân vật lớn trong hệ thống Đòn Roi Kỷ Luật, theo lý thuyết thì là
đang vượt quá quyền hạn, nhưng ở đại khu thành phố York cũng không ai cảm
thấy việc này có gì không đúng.
Bà ngoại ở trong phòng ăn dùng thìa gõ vào đĩa, ý là sắp ăn cơm.
Các vị khách đều cực kỳ ăn ý mà ngỏ lời cáo từ, không ai lại bởi vì mình bị lạnh
nhạt do không được mời ở lại ăn cơm, có thể được mời tới tiếp xúc nói chuyện
trực tiếp với Karen là đã vô cùng thỏa mãn.
Giống như là lúc trước khi Karen tìm cơ hội dùng cơm trưa chung với Người
Cầm Roi, ăn cái gì thì cũng không quan trọng.
Sau khi chỉ còn lại người nhà Guman, không khí lập tức trở nên nhẹ nhõm hơn
nhiều.
Cuối cùng Eisen cũng ngồi xuống, uống trà.
Eisen kéo ống quần của Duck, nhưng còn thiếu chút nữa kéo tụt quần của Duck
xuống nhưng em rể mình vẫn không dám ngồi xuống.
"Ta vào phòng bếp xem có gì cần giúp."
Deron đi vào phòng bếp, đóng cửa lại, sau đó cố ý bố trí một trận pháp ngăn
cách, bắt đầu cất tiếng cười to:
"Ha ha ha! Ha ha ha!"
Từ đầu thì bà ngoại còn dùng một loại ánh mắt như nhìn kẻ ngốc để nhìn chồng
mình, nhưng sau một lát, bản thân cũng cười theo.
Mấy ngày trước khi báo cho mình rằng hôm nay sẽ mời đồng nghiệp và các học
sinh tới nhà làm khách để cùng gặp Karen, phu nhân Đường Lệ đã nhìn chồng
mình hưng phấn đến nỗi làm con giòi lăn lộn trên giường mấy đêm liền.
Sau khi cười xong, Deron còn không ngừng nói với Đường Lệ:
"Cháu ngoại của ta, cháu ngoại của ta, cháu ngoại của ta!"
Phu nhân Đường Lệ liếc mắt nhìn Deron, nói:
"Cảm ơn ông đã nói cho ta biết về bí mật tày trời này."
Bữa tiệc gia đình bắt đầu, bữa cơm nhà trước kia đối với Eisen vẫn luôn như
một cực hình thì bây giờ khẩu vị có vẻ không tệ, ăn cơm cũng rất tự nhiên,
ngược lại là vợ, em gái và em rể lại biến thành "Eisen".
Lúc ngồi cùng bàn ăn cơm với Karen thì lộ ra vẻ vô cùng câu nệ, vốn đã rất
quen thuộc nhưng sau khi trải qua sự nhận thức cấp bậc cao thấp trong quân đội,
nhất thời rất khó để thay đổi lại.
Những người khác ăn xong, để muỗng nĩa xuống, chỉ còn lại Richard và
Philomena vẫn còn đang tiếp tục ăn.
"Ta đi lên nghỉ ngơi trước một chút."
Karen đứng dậy rời tiệc lên lầu đi vào phòng của Richard, sau khi nằm trên
giường của Richard được một hồi, Philomena đi tới, tiếp tục phụ trách công tác
bảo vệ.
"Ăn no rồi sao?"
"Ừm." Philomena gật đầu.
"Đi rửa chén đi.”
"Vâng."
Philomena đi xuống.
Vì để cô có thể ăn no, bà ngoại chuẩn bị ba bàn tiệc, lúc này trong phòng bếp
chén dĩa chắc chắn chất thành một đống, bản thân cô ăn no rồi vỗ bụng rời bàn
thì tất nhiên là không thích hợp.
Lại nằm thêm một hồi, Karen chuẩn bị rời đi, sau khi xuống lầu thì trông thấy
bà ngoại và Philomena ở trong phòng bếp, hai người đứng ở cạnh bồn rửa bát,
bà ngoại đang rửa chén, Philomena đứng nhìn ở bên cạnh.
Bà ngoại: "Ngươi tránh ra, đừng ảnh hưởng việc ta rửa chén."
Philomena: "Ta là nghe lệnh Karen mà đến đây."
Bà ngoại: "Karen bảo ngươi tới làm giám sát?"
"Đến rửa chén."
"Ngươi đã rửa nát ba cái đĩa."
"Là bởi vì đĩa quá giòn."
"Phi!"
Trong nhà ăn, Richard và Delon một người cầm trong tay một cái đồ lau nhà.
Richard thì đang cần cù chăm chỉ lau sàn, Delon đứng ở nơi đó nhìn vào phòng
bếp, trong mắt đều là hình ảnh của thanh xuân.
Mẹ của Richard là Kaixi đang bưng ly cà phê vừa pha xong đứng cạnh bàn ăn,
vẻ mặt đầy sự chết lặng mà nhìn vào phòng bếp;
Trong mắt của cô:
Nhìn thấy quá khứ của mình, cũng nhìn thấy tương lai của mình