Buken ngây người, sau khi nghe được câu này, ánh mắt của hắn bắt đầu rời rạc,
không tiếp tục nhìn về phía Verden, mà là nhìn về phía tay và chân của mình,
trở nên bối rối, trở nên luống cuống, giống như là một cụ già mê mang khiếp
đảm.
Hắn vốn cho rằng Verden không biết bí mật này, thế nhưng Verden lại dùng thái
độ thẳng thắn như vậy mà nói cho hắn rằng, Verden biết
Buken buông tay ra, vũ khí của hắn cứ như vậy mà rơi vào biển cả.
Con bạch tuộc màu đỏ thấy thế lập tức chui vào đáy biển vớt vũ khí lên, lúc
muốn giao lại cho chủ nhân của mình thì lại trông thấy chủ nhân của mình vốn
không muốn đón lấy, ngược lại dùng răng không ngừng cắn xé mu bàn tay của
mình.
Verden không có vội vã ra tay, lựa chọn đứng yên không nhúc nhích.
Thật ra ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ tới, vậy mà có một ngày mình lại
nói ra câu nói này.
Vì phát giác được thái độ bí mật của Đại tế tự mà hắn vẫn luôn cảm thấy lo
nghĩ, nhận bài tập từ Đại tế tự rồi lại đợi Karen đến bẩm báo câu trả lời, đây là
biện pháp mưu lợi, dù sao hai vị trên dưới đều là "Thần tử".
Nhưng bây giờ, hắn mới ý thức được trong vô thức mình đã bị ảnh hưởng.
Cống hiến của Karen vào việc này chỉ là thứ yếu, chủ yếu là hắn đi theo Đại tế
tự lâu như vậy, sau khi thăm dò ý nghĩ nội tâm của Đại tế tự thì hắn vẫn lựa
chọn tiếp tục đi theo Đại tế tự như cũ …
Cho dù trên miệng không thừa nhận, nhưng trong đáy lòng, đã sớm công nhận
kết quả này.
Vẻ mặt Buken một hồi run rẩy một hồi cứng ngắc, phần lớn tín đồ phổ thông sẽ
chỉ xem Thần Trật Tự, Trật Tự Thần Giáo, Trật Tự như là một thể, Thần Trật
Tự chính là biểu tượng của tất cả.
Nhưng sự việc cũng không phải đơn giản như vậy, nếu không trong giáo sẽ
không tồn tại đoàn thể của chủ nghĩa giáo nghĩa nguyên thuỷ, cũng sẽ không có
nhiều như con đường, phương để đấu tranh như vậy.
Buken không có cách nào để lừa gạt mình, tương tự như khi chính hắn nói mình
không trốn sẽ không trốn vậy, hắn không cách nào che giấu sự tán đồng sâu
trong nội tâm mình đối với ý nghĩ vô cùng bất kính này…
Giáo nghĩa Trật Tự, trên mặt chữ không có viết ra rõ ràng, nhưng mỗi một
chương mỗi một đoạn mỗi một dòng, đều như không ngừng lặp lại mà la lên
rằng:
Thế giới không có Thần mới thật sự là thế giới Trật Tự.
Ngươi có thể không đồng ý với lý niệm cùng ý nghĩ của bọn hắn, ngươi có thể
phê phán bọn hắn xuống dưới đáy vực thẳm dựa trên ở luân lý đạo đức tín
ngưỡng của giáo hội, nhưng ngươi vẫn không có cách nào ngăn cản sự kính nể
từ trong nội tâm của mình đối với những người có can đảm và quyết đoán để
truy cầu một cái thế giới lý tưởng như bọn hắn.
Buken bối rối, đến lúc này thì hắn rốt cục nhận thức được sự chênh lệch.
Thua bởi đám điên này … không oan.
Buken thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, hắn hỏi: "Không có Thần, bao gồm cả lúc
Thần trở về thì giáo ta nên làm cái gì?"
Đây là một vấn đề thực tế không thể nào tránh né được.
Thần của chúng ta là hùng mạnh nhất, là bá chủ thời kì cuối của kỷ nguyên
trước; Thần của chúng ta tạo ra động tĩnh đầu tiên, dấu hiệu đầu tiên xuất hiện
đánh dấu cho sự trở về;
Chúng ta vốn có thể hết có tất cả khả năng để đón Thần trở về, sau đó trong kỷ
nguyên mới thì Trật Tự Thần Giáo lại có thể đứng ở địa vị siêu nhiên.
Lý tưởng thật vĩ đại, nhưng lại muốn từ bỏ ưu thế lớn nhất của mình, đưa mình
vào trong hoàn cảnh nguy hiểm nhất… sau khi Thần linh của những Thần Giáo
khác trở về, một Trật Tự Thần Giáo không có Thần sẽ phải làm sao bây giờ?
Verden đáp lời: "Người sống thì chết; người đã chết, lại chết thêm một lần."
Buken mở ra hai tay: "Thế nhưng chúng ta sẽ thua hết tất cả mọi thứ."
Không còn là "Đại tế tự của các ngươi", mà là "Chúng ta".
Verden nghiêng mặt qua, ánh mắt của hắn xuyên qua khoảng cách không gian,
nhìn vào trên người Karen đang ngồi trên ghế uống nước đá ở trang viên Tâm
Hải.
Cảm giác được ý thức của Người Cầm Roi bỗng nhiên khoá chặt mình, Karen
vô thức bưng ly nước đứng người lên, tiếp tục ngồi thì có chút không tiện.
Karen đứng dậy cũng khiến ba vị kia cũng đều đứng dậy theo, mặc dù không
biết vì cái gì mà đứng, nhưng khách làm theo chủ thôi.
Rabota còn cực kỳ nghi ngờ nói: "Sao bây giờ lại trò chuyện thế?"
Delson nói: "Đúng vậy, hẳn là có thể kết thúc."
Himilis bỗng nhiên nói đùa: "Ngươi nói, ba người chúng ta liên thủ, có thể ngăn
cản vị Người Cầm Roi này không?"
Rabota nghiêm túc phân tích: "Trừ phi một người cầm trong tay một món bán
thần khí, nếu không thì cho dù ba người chúng ta liên thủ, cũng sẽ bị hắn đâm
một thương là chết, giống như xiên mấy con gián vậy."
Delson nhắc nhở: "Đừng quên bên cạnh còn có một vị tiểu Verden, con Cốt
Long nhỏ kia lúc nãy nói Người Cầm Roi rất giống hắn."
Rabota nói: "Hắn quá trẻ tuổi, cảnh giới đủ nhưng cũng không đến nỗi…"
Himilis phản bác: "Tuổi trẻ thì sao, thần quan chết ở trong tay hắn còn nhiều
hơn không biết bao nhiêu lần so với số lượng của ba người chúng ta cộng lại,
chồng ta thiếu chút nữa không thể trốn về từ trong tay hắn."
Rabota cảm khái nói: "Ai, hẳn là hắn sẽ đi đến cấp bậc của Trưởng Lão Thần
Điện, đáng tiếc, nếu gặp hắn ở những chỗ khác, hẳn là nghĩ biện pháp bắt giữ
rồi chơi chết hắn."
Himilis: "Muốn chơi chết hắn, cũng không quá dễ dàng."
Karen nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn lại, cười nói: "Ta nói này, các vị thẳng
thắng đến như thế sao?"
Himilis nở nụ cười đáp lại: "Các ngươi nói chuyện không tránh mặt chúng ta,
chúng ta đương nhiên cũng không cần tránh mặt các ngươi, những lời này cho
dù không nói ra nhưng không phải trong lòng mọi người cũng rõ ràng sao."
Rabota nói: "Đúng đấy, Bộ trưởng Karen, không phải ngươi cũng muốn chơi
chết chúng ta sao?"
Karen trả lời: "Không nghĩ đến, các ngươi già rồi, chơi chết cũng không có giá
trị."
Rabota vuốt ve con vật nuôi ôm trong ngực, bi thương nói: "Ôi, người trẻ tuổi
nói chuyện thật sự là không khách sáo chút nào."
Himilis thì hỏi: "Vậy ta thì sao, ta có già không?"
Bà ta rất xinh đẹp, là loại vẻ đẹp thành thục quyến rũ, mà bà ta còn thành thạo
hơn cả thần quan của Mills Thần Giáo, một cái nhăn mày một nụ cười hoặc một
động tác đơn giản cũng có thể làm cho người khác phái phát cuồng.
Nhưng mà Karen đối với bà ta không có chút ý nghĩ nào, một chút xíu cũng
không có.
Nhân vật cao quý của Sinh Mệnh Thần Giáo này còn không có dễ nhìn bằng
"Healy" ở nhà; ít nhất thì khi mình trong nhà thì ánh mắt có thể dừng lại trên
người hầu gái lâu một hồi, thoải mái thưởng thức một chút cảnh đẹp.
Nhưng nhìn thấy bà ta, trong đầu Karen lập tức hiện ra hình ảnh nhìn thấy lúc
“Thức tỉnh” Darien.
Người phụ nữ kia ngồi ở trên lầu trong trang viên gia tộc Telford, vừa uống trà
chiều vừa nhìn xem đứa bé trai bị mẹ mình ép quỳ trước cổng lớn của trang viên
giữa trời tuyết mà lạnh đến nỗi cả người tím tái.
Karen đáp: "Ngươi rất xinh đẹp, không già."
"Ha ha ha…" Himilis nở nụ cười, nói, "Ta quản lý chồng ta, nhưng chồng của ta
không quản được ta."
Connor lập tức quay đầu, nhìn xem Himilis.
Chị Pall trước lúc đi tìm kho báu, cố ý dặn dò cô bé phải thay thế chắt chắt chắt
chắt gái trông chờ Karen cho kỹ càng.
Connor không dám trừng mắt Karen, cũng không dám mở miệng, cô bé chỉ
trừng mắt nhìn Himilis, mắt rồng vô cùng hung dữ.
Karen nói: "Nếu có thời cơ, ta muốn chơi chết ngươi, vò nát đồ vật xinh đẹp
trong tay có thể kích thích khoái cảm rất mãnh liệt."
Vẻ mặt của Himilis bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, cô hỏi: "Bộ trưởng Karen
cũng không nói ra lý do rõ ràng, giữa chúng ta, có thù hằn gì sao?"
Giữa chúng ta không thù, nhưng có một tên đầu trọc có.
Himilis tiếp tục nói: "Bộ trưởng Karen, Thần tử của Nguyệt Nữ Thần Giáo chết
trong đại khu do ngươi quản lý, thích khách là người của Sinh Mệnh Thần Giáo
ta, còn để lại một cành của Cây Sinh Mệnh.
Con trai trên mặt pháp lý của ta là Darien, chết trên sa mạc, nhưng trong số
những cái đầu mà ngươi mang về trưng bày trong giáo lại không có hắn.
Cái cành cây kia là bị ngươi giấu kín giữ lại, đúng không?"
"Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì."
"Ngươi biết cái cành cây kia quý giá đến mức nào không, ngươi thế mà đành
lòng lấy nó ra làm tang vật, ha ha."