"…Sự việc chính là như vậy, cho nên, tiền bối, xin ngài giúp đỡ."
Siti đứng trước một quan tài thuỷ tinh mà ngỏ lời thỉnh cầu, bà ta không có giấu
diếm và chỉnh sửa gì mà là đơn giản trần thuật lại nguyên bản.
Kết quả vừa nói dứt lời, người bên trong quan tài từ từ ngồi dậy.
Điều này khiến Siti cảm thấy ngoài ý muốn, bà ta cũng không ngờ tới, vị tiền
bối này vậy mà sẽ dễ nói chuyện như thế, mình vừa mở miệng xong thì đã tỉnh
lại từ giấc ngủ say.
"Ta chỉ là càng thấy ngoài ý muốn hơn cả ngươi, vì sao lại xảy ra chuyện buồn
cười như thế này?"
Ukunga ngồi dậy không phải do Siti thành khẩn, mà là không thể tưởng tượng
nổi. Siti nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.
Ukunga đi từ trong quan tài kính ra, hắn nhìn chằm chằm Siti, hỏi: "Ngươi là
hậu nhân của Ruimerqen. Ponce?"
"Đúng vậy."
Ruimerqen. Ponce, là một vị Trưởng Lão Thần Điện của gia tộc Ponce.
"Sao Ruimerqen có thể có hậu duệ ngu xuẩn như ngươi?"
Siti cúi đầu, không dám phản bác.
Mặc dù thân phận địa vị hai bên là ngang nhau, vị trước mắt này bởi vì dung
hợp cùng với khí linh của Thần khí, khiến cho thân phận địa vị của hắn hơi bị
hạ xuống, nhưng có thể làm gì được khi người ta vừa mở miệng đã nhắc đến tổ
tiên nhà mình.
Mà Siti đã từng xem nhật ký của vị tổ tiên kia ở nhà, bên trong rõ ràng ghi chép
vị tổ tiên kia lúc tuổi còn trẻ xem việc giao du với vị này như một niềm vinh
hạnh.
Sở dĩ vị tổ tiên kia có thể ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách thành công, cũng
không thể bỏ qua sự chỉ điểm của vị này năm xưa.
Ukunga lại hỏi:
"Ngươi ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách kiểu gì thế?"
Siti vẫn cúi đầu như cũ, trầm mặc không nói.
Ukunga duỗi tay ra, đưa bàn tay đặt trên trán Siti, rất nhanh, từ trong ngực Siti
hiện ra một hình chiếu của một viên kết tinh óng ánh, nó sáng bóng cũng không
loá mắt, lại rất êm dịu.
Điều này có nghĩa là người sở hữu nó có thiên phú rất cao, ngưng tụ ra thần
cách mảnh vỡ có thể được xem là hoàn mỹ về độ phù hợp với quy tắc Trật Tự.
Đây không phải là phải trải qua quá trình tu luyện khổ cực, linh hồn cơ thể phải
vất vả, thất bại lên xuống mới có thể ngưng tụ thành công, mà đây rõ ràng là
làm từng bước một.
Ukunga nhíu mày, lần trước khi nhìn thấy mảnh vỡ thần cách mượt mà như thế,
vẫn là lúc mình ngưng tụ thành công.
Có nghĩa rằng thiên phú của vị trước mắt này, không kém mình trước kia chút
nào.
Nhưng bởi vì mình liên tục gặp phải biến cố và làm ra lựa chọn không được
Thần Điện cho phép mới từng bước một ngủ say lay lắt cho tới bây giờ, nhưng
Siti… cũng không có bị việc gì níu chân làm chậm trễ chứ.
Ukunga cười, bởi vì hắn đã hiểu.
Tư chất của Siti, quả thực cao tới đáng sợ, nếu không cũng không có khả năng
được đẩy lên vị trí Trưởng Lão Thần Điện.
"Tiền bối, xin ngài ra tay giúp đỡ, nếu như Karen gặp chuyện ngoài ý muốn gì ở
nơi đó, rất có thể sẽ kích thích sự đối kháng giữa Giáo Đình và Thần Điện."
"Ngươi là đang lo lắng người thừa kế Tiranus nổi giận phải không? Ha ha ha."
Nụ cười trên mặt Ukunga càng nhiều,
"Đầu tiên là cái tên có thể ngưng tụ ra ba mảnh vỡ Thần cách kia không hưởng
ứng sự tiếp dẫn của Thần Trật Tự, cho nổ Thần Điện; sau đó là người thừa kế
Tiranus ngồi lên vị trí Đại tế tự ngoài sự lường trước của các ngươi.
Ai, trong hai năm này Trật Tự Thần Điện chúng ta càng lúc càng đi xuống nhỉ."
"Tiền bối …"
"Đi thôi, đi một chuyến, bây giờ ta có thể làm chuyện gì thì làm thôi. A, đúng
rồi..."
"Tiền bối ngài còn có chuyện gì dặn dò?"
Ukunga chỉ chỉ Siti: "Tiếp đó trong nhiệm vụ xử lý tên kia thì không phải ngươi
cũng sẽ không ở trong danh sách được điều đến phải không?"
"Tiền bối, ta rất quen thuộc với nơi đó, nếu như ngài cần ta trợ giúp, có thể mời
tiên tri, xếp ta vào danh sách."
"Không cần, tiên tri làm một chuyện thì tất có sự sắp xếp của tiên tri."
…
"Ầm!"
Cốt Long đang hối hả bay đi đụng đầu vào ngọn núi phía trước, khiến cho đất
đá rơi xuống, rất nhanh, đá rơi đã vùi lập nơi này.
Connor khôi phục thành hình người, ngồi dưới đất, vung ống tay áo mình lên,
kiểm tra vết rạch đẫm máu dưới khuỷu tay, bĩu môi, thổi thổi hơi vào.
"Trật Tự - Phong Ấn Tuyệt Vọng! "
Sau khi bố trí kết giới ngăn cách mới, Karen mới quay đầu nhìn về phía Connor,
hỏi: "Vết thương sao rồi?"
Connor lập tức buông tay áo xuống, lắc đầu, nói: "Bị thương ngoài da đối với ta
không có vấn đề gì, ta cũng không có da."
"Tự dùng thuật pháp trị liệu cho bản thân đi."
"Ừm!"
Connor bắt đầu ngưng tụ thuật pháp tiến hành tự trị liệu cho mình, Connor sớm
đã nắm giữ ngữ thuật cơ sở của Long tộc, sau khi thi triển xong thuật pháp, lại
lấy từ trong túi ra một viên thuốc, cầm trong tay ăn giống như là đang gặm bánh
bao.
Cô bé mặc quần áo được sửa lại từ quần áo cũ của Karen, phần lớn đều khá
rộng rãi, cho nên rất tiện để bỏ đồ vào trong túi.
Karen nhắm mắt lại, trong lòng kêu gọi Thiên Mị.
Rất nhanh, Thiên Mị đáp lại lời kêu gọi của Karen, bởi vì khoảng cách quá xa,
nên không cách nào truyền lại tin tức cụ thể hơn, nhưng vẫn có thể cảm nhận
được, Karen cảm giác được bây giờ cảm xúc Thiên Mị cực kỳ ổn định, hẳn là
cũng đã thoát khỏi nguy hiểm, rất nhanh nó sẽ đến gần chỗ mình.
"Là đang lo lắng cho Thiên Mị sao?"
Connor vừa hỏi vừa theo thói quen mà tay trái nắm thành đấm tay phải vươn
ngón trỏ ra chuẩn bị gõ.
Karen khẽ nhíu mày, bắt lấy ngón trỏ Connor, nói: "Đừng có vừa gặp chuyện thì
đi xem bói, từ bỏ cái thói quen xấu này đi."
"Thế nhưng mà ta cảm thấy …nó rất tiện lợi."
"Về sau không có lệnh của ta, ngươi còn dám làm động tác này …"
Ánh mắt Connor trầm xuống, cô bé sợ Pall, nhưng cũng không phải là rất sợ
Karen, bởi vì Karen rất chiều cô bé.
"…Ta sẽ không ăn cơm, cố ý để mình bị đói."
Connor: “..."
"Quá ỷ lại vào xem bói, ngươi sẽ đánh mất bản ngã."
Connor ủ rũ: "Được rồi, ta biết rồi."
Lúc này, Karen để ý đến vách đá bốn phía có chút lơi lỏng, anh dùng ngón tay
vuốt nhẹ ở phía trên một chút, có thể dễ dàng phủi xuống rất nhiều bột phấn, để
lộ đường vân màu đỏ sậm ở trong.
Phía ngoài ngọn núi rất rắn chắc, nhưng bên trong lại mềm xốp giống là bánh
gatô.
"Connor, có lẽ trong này có thứ gì đó cần phải chú ý."
"Rõ!"
Connor lập tức đưa hết viên thuốc vào trong miệng, ngước cổ lên, cứ thế mà
nuốt xuống, sau đó đứng dậy, đi đến trước người Karen.