Siti là muốn thu Karen làm học sinh, nhưng Karen từ chối, như vậy, Lohan hẳn
muốn ra tay, hắn và Karen "Kéo co", cũng đã chứng minh điểm này.
Nhưng sau cùng hắn lại không kiềm chế được nỗi lòng, có nghĩa là hắn phẫn nộ
và không cam lòng, bởi vì học sinh đúng ý bị cướp rồi sao?
Về phần là bị ai cướp … dĩ nhiên chính là vị có vai vế cao nhất kia.
Dựa trên cơ sở tình báo đầy đủ thì không thể nghi ngờ năng lực tính toán tình
thế của Verden.
"Ngươi phải đi làm học sinh của hắn." Verden nói, "Đây là nhiệm vụ của ngươi,
không phải ta bố trí cho ngươi."
"Vâng, thuộc hạ đã rõ."
"Dạo gần đây hẳn là hắn sẽ liên lạc với ngươi, ngươi hãy chuẩn bị sẵn sàng."
"Thuộc hạ sẽ chuẩn bị sẵn sàng."
"Để ngươi trở thành học trò của hắn là vì những sắp xếp tiếp theo. Trưởng lão
Ukunga đã bị chọn làm người phụ trách của một sự kiện trọng đại vô cùng đặc
thù sẽ được tiến hành sau đó không lâu, hắn sẽ dẫn đầu một đám Trưởng Lão
Thần Điện cùng giáng lâm.
Giáo Đình bên này, cũng sẽ điều ra một nhánh lực lượng để bao vây phía ngoài
và tiến hành hỗ trợ.
Ngươi nếu có quan hệ thầy trò với hắn vậy thì bên phía Giáo Đình có thể sẽ do
ngươi ra mặt bố trí nhân lực, dù gì thì ngươi cũng đã chỉ huy quân đoàn đánh
trận trên tiền tuyến, phương diện năng lực là không có vấn đề."
Karen nghi ngờ nói: "Thế nhưng mà cho dù ta không ký kết quan hệ thầy trò với
hắn thì không phải bên phía Giáo Đình cũng có thể phái ta đi sao?"
Verden trầm mặc, tựa như là đang do dự.
Có chút chi tiết cụ thể, hắn là không nên tiết lộ cho Karen vào lúc này, bởi vì đó
là cấm kỵ, nhưng trở ngại thân phận Karen, hắn lại không thể không tiến hành
dàn xếp một chút.
"Karen, bất kể từ trên phương diện nào thì ngươi cũng là lựa chọn thích hợp
nhất." Ánh mắt Verden nhìn về phía đầm băng, nói: "Rasma, thành phố La
Giai."
"Rống!"
Auggie vốn đang nghe lén cuộc nói chuyện, bỗng nhiên phát ra tiếng kêu rên
đau đớn.
Từng tia lôi điện, lấp lóe quấn quanh trên người nó.
Ký ức cấm kỵ bị kích thích bắt đầu cắn trả.
Qua một hồi lâu, Auggie bình phục lại, yên lặng chìm xuống đáy đầm.
Trong lòng Karen như có cơn sóng trào dâng, tâm tình chập chờn mãnh liệt gần
như muốn để anh cũng bị sét đánh giống như Auggie, nhưng mà Karen vẫn lập
tức kiềm nén cảm xúc dao động, dùng giọng điệu rất bình thản nói:
"Người Cầm Roi, ta từng đuổi bắt sát thủ ám sát gia đình cố Đại chủ giáo ở nơi
đó."
"Không sai, chính là nơi đó, nơi đó dính líu đến một cơ mật của Thần Giáo, rất
nghiêm trọng, cũng cực kỳ khó giải quyết, đã kéo dài một quãng thời gian rất
lâu, cũng sắp đến lúc phải giải quyết.
Khi đó, Trưởng Lão Thần Điện phụ trách chuyện của bọn hắn, ngươi dẫn theo
đội ngũ thần quan của Giáo Đình gánh vác trọng trách tương ứng."
"Thuộc hạ biết."
"Nhưng mà thái độ xử lý chuyện này của Đại tế tự và Thần Điện có sự khác
biệt."
"Thuộc hạ sẽ tuân theo ý của Đại tế tự."
Karen đã hiểu, đây mới là nguyên nhân để cho mình và Ukunga trở thành quan
hệ thầy trò.
"Lần này đối với ngươi mà nói là một cơ hội." Verden rất chân thành mà nhìn
Karen, "Làm xong, thì chuyện sẽ vững chắc."
Mặc dù Đại tế tự chỉ là điều động một phân thân đến nhìn thoáng qua, nhưng
Verden rõ ràng, ngọn nguồn của chuyện này lớn đến dường nào.
Nếu như Karen có thể dựa theo ý của Đại tế tự mà quán triệt tốt chuyện này,
như vậy thì tiếp sau cho dù chức vị của Karen không thay đổi, nhưng cấp bậc
cũng sẽ tăng lên.
Đại tế tự không thích phân biệt đối xử, thích nhất là thuộc hạ có năng lực làm
việc.
Karen hỏi: "Người Cầm Roi, ý của Đại tế tự là.."
Thật ra Verden cũng không biết, cấp bậc của chuyện này đã vượt ra khỏi quyền
hạn xử lý của hắn, chính bản thân hắn cũng muốn biết, cho nên nói với Karen:
"Ngươi có thể tự đoán thử xem."
Karen đáp lời: "Thuộc hạ cảm thấy, có thể dựa theo mục đích thái độ của Thần
Điện, để thúc đẩy theo hướng ngược lại…"
Verden thầm nghĩ: A, thì ra lại đơn giản như vậy.
"Ngươi phải chuẩn bị tâm lý, nhiệm vụ lần này, sẽ rất nguy hiểm, nếu không
Thần Điện cũng sẽ không dàn trận lớn như vậy."
"Thuộc hạ đã rõ."
"Được rồi, ngươi về nghỉ ngơi đi."
"Thuộc hạ cáo lui."
Rời khỏi văn phòng của Người Cầm Roi, đóng cửa lại, Karen lập tức cảm thấy
có chút choáng váng, trong chớp nhoáng này, biểu cảm của anh đã hơi mất đi sự
quản lý.
Vigulin hỏi: "Ngài thấy mệt mỏi sao?"
Karen lên tiếng, nói: "Đúng vậy, ta về trước."
"Ngài đi thong thả."
Karen rời khỏi tổng bộ Đòn Roi Kỷ Luật, rời khỏi đại khu Dinger, bước ra từ
đại sảnh trận pháp dịch chuyển thành phố York, trở lại kết giới của Bộ kỷ luật,
cuối cùng, ngồi xuống phía sau bàn làm việc của mình.
Trong toàn bộ quá trình ấy, đại não của Karen đều ở trong một trạng thái chết
lặng.
"Cốc…cốc…"
Sau khi gõ cửa thì Alfred đi đến, nhìn xem Karen lúc này, lo lắng mà hỏi thăm:
"Thiếu gia, ngài thế nào?"
"Thần Điện cùng Giáo Đình, chuẩn bị ra tay xử lý chuyện của ông nội ta."
"Dựa theo thời gian thì bây giờ bọn hắn chuẩn bị, cũng rất bình thường."
"Ha ha… "
Karen cười, điều này khiến Alfred không rõ cho lắm, nhưng thấy Karen cười
thật lâu còn không dừng lại, Alfred không tiếp tục hỏi "Thế nào", mà là cùng
phối hợp mà nở nụ cười.
Vừa cười Alfred còn vừa rót một ly nước đá, đưa đến trước mặt thiếu gia nhà
mình.
Karen bưng ly nước đá lên, muốn uống, nhưng vẫn không ngăn được động tác
cười, nước cũng không uống được.
Khi biết được việc nãy, đã đóng kín cảm giác của mình, chết lặng trên dọc
đường đi, đến bây giờ, rốt cục bắt đầu thả ra muộn màng.
Anh vốn dĩ là phải cười một hồi lúc ở trong phòng làm việc của Người Cầm
Roi.
Alfred vẫn luôn đứng đó chờ.
Rốt cục, Karen ngừng lại, trước hết uống một hơi cạn sạch nước trong ly, hỏi.
"Alfred, ngươi đang cười gì đây?"
"Thuộc hạ cũng không biết, nhưng thuộc hạ chắc chắn, việc này sẽ rất buồn
cười."
"Vậy ta nói cho ngươi biết."
"Thiếu gia, ngài nói."
"Cấp trên muốn sai ta, dẫn người đưa đến phố Mink."